Nói xong, tôi bình thản ngồi vào ghế, quay sang phía Triệu Quân còn đang ngơ ngác:
“Tổng giám đốc Triệu, mọi người đã đến đủ, chúng ta bắt đầu được rồi chứ?”
Lâm Thư Nghi sợ tôi nói thêm gì nữa với Triệu Quân nên lập tức im bặt.
Sau đó, tôi lấy điện thoại lên mạng tra cứu vài thông tin, nhanh chóng soạn một tin nhắn rồi gửi đi.
Tôi và Lâm Thư Nghi lần lượt lên trình bày thiết kế của mình.
Khi tôi trình bày xong, những đồng nghiệp từng khinh thường tôi ban nãy đều nhìn tôi với ánh mắt tán thưởng:
“Lần này chắc chắn cô thắng rồi.”
Tôi mỉm cười: “Còn phải xem phản hồi từ phía khách hàng đã.”
Nhưng chưa dứt lời, Triệu Quân đã lên tiếng:
“Dự án này sẽ giao cho Lâm Thư Nghi chỉ đạo, Giản Nghii làm trợ lý.”
Nói xong liền rời khỏi phòng họp, để lại chúng tôi ngơ ngác và một Lâm Thư Nghi đang đắc ý.
Tôi nhìn cô ta rồi đi thẳng đến văn phòng của Triệu Quân.
Thấy vậy, Lâm Thư Nghi hoảng loạn, vội vã đuổi theo.
“Dự án này ai cũng thấy rõ tôi làm tốt hơn, dựa vào đâu mà giao cho cô ta? Chỉ vì cô ta lên giường với anh sao?”
Lời vừa dứt, Lâm Thư Nghi vừa đến cửa đã nghe được, không giả vờ nữa.
“Giản Nghi, đừng quá đáng, vừa rồi tổng giám đốc Triệu nói cô vẫn được tham gia dự án mà.”
“Tôi làm trợ lý cho một người dùng quy tắc ngầm để lên chức như cô sao?”
Không ngờ tôi lại mạnh mẽ đến vậy, Lâm Thư Nghi nổi điên, quay sang hét lên:
“Triệu Quân, đuổi cô ta đi cho tôi!”
Một giọng nói quyền uy vang lên ở cửa:
“Để tôi xem ai to gan dám ra lệnh cho chồng tôi vậy?”
Tôi quay đầu lại, là Dương Băng, vợ của Triệu Quân.
Chỉ có tôi khẽ cười, vì chính tôi là người đã báo tin cho Dương Băng.
Tôi đã tìm được thông tin của cô ấy trên trang web công ty và gửi toàn bộ chuyện giữa Triệu Quân và Lâm Thư Nghi.
“Triệu Tổng, anh và Lâm Thư Nghi còn có một đứa con đúng không? Nhưng anh có biết đứa bé đó không phải con anh mà là của bạn trai tôi không?”
Tôi phơi bày tất cả, không chừa cho Lâm Thư Nghi một đường lui nào.
Triệu Quân nghe xong lập tức mất kiểm soát:
“Không thể nào! Rõ ràng thời gian chúng tôi lên giường trùng khớp, tại sao lại không phải con tôi?”
6.
Dương Băng cười lạnh bước tới:
“Là con anh, tôi đã sớm làm xét nghiệm ADN rồi, anh tưởng tôi không biết gì à? Chỉ là tôi nhắm mắt làm ngơ mà thôi, nhưng chuyện loạn đến mức người khác phải tìm đến tận tôi. Xin lỗi nhé, tôi nhịn không được nữa rồi, chúng ta ly hôn đi."
Lời của Dương Băng khiến tôi chết lặng.
Cô ấy nói tiếp:
“Sự hỗ trợ từ nhà tôi đến đây là chấm dứt. Phượng hoàng đực thì phải có tự giác của phượng hoàng đực, không còn nữa thì cút đi.”
Nói xong, cô quay người bỏ đi.
Nghe những lời đó, tôi như thấy chính mình trong cô ấy, Ôn Tử Thần đối với tôi, chẳng phải cũng như Triệu Quân đối với Dương Băng sao?
Triệu Quân hoảng hốt muốn đuổi theo nhưng bị trợ lý cản lại:
“Triệu Tổng, đối tác bên kia hỏi tại sao anh tự ý quyết định người phụ trách thiết kế mà không thông qua họ. Giám đốc bên đó yêu cầu nhất định phải xem bản thiết kế của Giản Nghi, nếu không sẽ ngừng hợp tác.”
Vì dự án, Triệu Quân đành nhìn Dương Băng rời đi.
Đối tác ở tầng trên cùng của tòa nhà, lúc chúng tôi lên đến nơi, mở cửa ra là một gương mặt ngoài sức tưởng tượng, rất đẹp trai.
“Đây là giám đốc của chúng tôi — Hạ Lăng An.”
Tôi nhìn anh, cảm giác quen thuộc ùa đến.
“Mời vào.”
Anh vừa lên tiếng, tôi lập tức nhận ra, anh chính là bạn cùng phòng của Ôn Tử Thần, người hôm đó trong buổi bảo vệ luận văn đã hỏi hắn vì sao không còn yêu nữa mà không chia tay.