Tôi và Lâm Thư Nghi lần lượt đưa bản thiết kế lên.
Anh ấy nhận bản của tôi trước, xem rất lâu.
Thấy tình hình bất lợi, Lâm Thư Nghi chen vào, đưa bản của mình:
“Hạ tổng, anh xem của tôi đi.”
Hạ Lăng An chỉ liếc một cái liền ném bản thiết kế của cô ta vào thùng rác:
“Tôi chọn bản của Giản Nghii.”
Sau đó anh quay sang tôi, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn:
“Thiết kế Giản, thêm wechat để tiện trao đổi công việc nhé?”
Tôi không phản ứng kịp, vội lấy điện thoại ra.
Triệu Quân vốn chỉ giỏi bắt nạt người yếu, giờ im thin thít trước đối tác.
Cuối cùng, anh ta dẫn chúng tôi xuống lầu.
Ra khỏi thang máy, tôi thấy Ôn Tử Thần đang đứng ở cửa công ty.
“Đúng là một ngày nhộn nhịp.” Tôi thì thầm.
Thấy chúng tôi quay về, Ôn Tử Thần vội chạy đến.
Lâm Thư Nghi vội núp sau lưng Triệu Quân, giả vờ không quen biết.
Không ngờ Ôn Tử Thần lại lao về phía tôi.
“Tiểu Nghi, chị thật sự không cần em nữa sao? Sao chị lại gửi hết đồ của em về trường?”
“Đừng gọi tôi là Tiểu Nghi nữa, nghe phát ớn.” Tôi lạnh lùng nói.
Lâm Thư Nghii không chịu nổi cảnh Ôn Tử Thần nài nỉ tôi liền lên tiếng:
“Bạn gái anh vừa được giám đốc một công ty lớn tán tỉnh đấy, còn ở đây van xin làm gì?”
“Ôn Tử Thần, Tiểu Trí không phải con anh, mà là con của Triệu Quân, anh biết không?”
Tôi dứt khoát phơi bày luôn sự thật vừa biết được.
Sau đó tôi quay sang Triệu Quân:
“Triệu tổng, đây là bạn trai cũ của tôi, vì ngoại tình với Lâm Thư Nghi nên chia tay. Hôm nay tạm thế nhé, tôi về trước.”
Tôi không thèm quan tâm đến tiếng cãi vã sau lưng.
Về đến nhà, tôi nhận được tin nhắn từ Hạ Lăng An:
[Có thời gian cùng ăn bữa cơm chứ?]
Tôi định từ chối, nhưng tin nhắn tiếp theo khiến tôi do dự:
[Tôi vừa thấy mấy chuyện cậu ta đăng trong nhóm ký túc xá về em.]
Tôi nhớ lại ngày hôm đó, trong cả nhóm bạn chỉ có anh hỏi Ôn Tử Thần vì sao không yêu nữa mà không chia tay tôi.
Tôi không hiểu sao lại đồng ý lời mời của anh.
Nhà hàng mà anh chọn không sang trọng nhưng rất ấm cúng, không có phòng riêng, chỉ ngồi ở bên ngoài.
Trong suốt bữa ăn, anh không hề vượt giới hạn, chỉ trò chuyện về công việc, không khiến tôi cảm thấy khó xử.
Nhưng từ sự tinh tế và quan tâm của anh, tôi hiểu anh không chỉ đơn thuần là bạn.
Điều kỳ lạ là, tôi không thấy phản cảm.
Kết thúc bữa ăn, anh lái xe đưa tôi về.
Tâm trạng đang vui, vừa đến cửa chung cư tôi liền cau mày, Ôn Tử Thần đang đứng đó.
Hắn cũng thấy tôi và Hạ Lăng An đi cùng nhau.
Trên người hắn nồng nặc mùi rượu, loạng choạng bước đến:
“Em sai rồi, Tiểu Nghi, em thật sự chỉ vì đứa trẻ mới đối xử với Lâm Thư Nghi như vậy. Ai mà ngờ được cô ta lại lừa em!”
7.
Lần này, khi nghe thấy hai chữ Tiểu Nghi, tôi thậm chí còn không thèm phản ứng.
“Cậu đã thích trẻ con như vậy, tại sao lại bắt tôi phá thai? Chúng ta đã chia tay rồi, còn không cút đi, tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi cậu ngoài!”
Hạ Lăng An lo lắng cho sự an toàn của tôi, xuống xe đưa tôi đến tận cửa nhà.
“Em yên tâm, tôi sẽ đưa Ôn Tử Thần rời đi.”
Ôn Tử Thần nhìn thấy chúng tôi thân thiết như vậy lập tức nổi đóa. Khi đóng cửa, tôi nghe thấy hai người họ nói chuyện.
“Hạ Lăng An, tôi biết mà, cậu hối hận vì năm đó để tôi đưa tờ giấy ghi chú đó đúng không?”
“Đúng vậy, sao? Giờ muốn nói rõ luôn không?”
Tôi nằm trên giường, nghiền ngẫm cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người họ rồi từ từ thiếp đi.