Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 4: Ấm áp

Cầm Tiễn bối rối mấy giây đồng hồ, nhưng rất nhanh đã ý thức được bây giờ cô ấy nên cứu người mới đúng.

“Đừng có đứng ngây ra đó nữa! Cứu người trước đã!” Cầm Tiễn cuống quýt quay đầu lại lớn tiếng gọi Diêm Ngọc, sau đó lập tức đi lên đỡ Tô Manh Manh, sốt ruột hỏi cô ấy: “Em sao rồi? Trước tiên em phải tỉnh táo lại, đừng nên gấp gáp. Chị lập tức gọi 120, em có mang theo thuốc cấp cứu trong người không? Có còn nghe được tiếng chị nói không?”

Người Tô Manh Manh căng cứng, mắt gắt gao nhắm lại thật chặt. Cầm Tiễn cũng không biết cô ấy có còn ý thức hay không, cô cứ liên tục nói chuyện với Tô Manh Manh nhưng cô ấy lại không có phản hồi.

Diêm Ngọc siết chặt nắm tay, đóng cửa xe lại, đi mấy bước tiến lên hỗ trợ. Anh nhìn Cầm Tiễn đang bận làm đủ mọi thao tác cấp cứu khẩn cấp không rảnh tay gọi điện cho cấp cứu, bèn chủ động gọi điện thoại cấp cứu.

Cầm Tiễn lo Tô Manh Manh bị sốc, cô dựa vào một số kiến thức liên quan đến cấp cứu bệnh tim mà mình học được, liên tục theo dõi tình trạng hô hấp và mạch đập của Tô Manh Manh.

Thật may, vẫn còn hô hấp và mạch đập, không có bị sốc. Nhưng hơi thở của Tô Manh Manh lại cực kỳ ngắn, ở bên ngoài dường như không nghe thấy được.

Diêm Ngọc gọi điện thoại cấp cứu xong, cũng đi tới cúi xuống hỏi thăm tình hình: “Sao rồi?”

Cầm Tiễn đang định trả lời thì Tô Manh Manh bỗng có phản ứng với giọng nói của Diêm Ngọc. Cầm Tiễn có thể cảm giác được Tô Manh Manh đang đẩy cô ra, cô vô cùng lo lắng nói: “Bây giờ em đừng có lộn xộn, em còn có thể nghe được tiếng bọn chị không…”

“Học, học trưởng, em thật, thật khó chịu.” Tô Manh Manh khó nhọc mở mắt: “Em, tim em đau lắm, có phải em, có phải sẽ chết hay không…”

“Đừng nói lung tung! Cũng không cần phải nghĩ nhiều như vậy, phải thả lỏng ổn định tâm trạng, rồi sẽ ổn thôi, đợi xe cứu thương tới là được cứu rồi.” Cầm Tiễn nóng nảy quát bảo Tô Manh Manh ngưng than vãn đau buồn lại, cô lo cô ấy sẽ vì vậy mà bị phát bệnh nghiêm trọng hơn: “Bệnh tim của em tái phát, trên người em có thuốc không? Uống thuốc vào sẽ đỡ hơn một chút.”

“Học, học trưởng, thật xin lỗi. Có phải em làm sai rồi không…” Khóe mắt Tô Manh Manh chợt có nước mắt trượt xuống, trong mắt giống như chỉ nhìn thấy mỗi Diêm Ngọc, không hề đáp lại bất kỳ câu hỏi nào của Cầm Tiễn.

Cầm Tiễn mờ mịt, là bởi vì cô với Tô Manh Manh mà nói là người dưng sao? Tô Manh Manh không tin tưởng cô, cho nên mới không thèm nhìn cô đúng không?

Giờ không phải là lúc xoắn xuýt cái này, mạng người quan trọng hơn. Cầm Tiễn quay sang Diêm Ngọc lớn tiếng gọi: “Anh mau nói mấy câu đi! Em ấy đã khó chịu như vậy rồi!”

Diêm Ngọc siết chặt nắm đấm, ngồi xổm xuống: “Bây giờ em cần phải tỉnh táo lại. Có mang theo thuốc trị bệnh tim không?”

“Có, có, ở, trong túi.” Tô Manh Manh vẫn nhìn chằm chằm vào Diêm Ngọc, cố chấp hỏi: “Có phải em, đã làm hỏng tâm trạng vui vẻ của học trưởng rồi không, thật, thật xin lỗi, đều là tại em không đúng… hôm nay rõ ràng là sinh nhật của học trưởng, vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy.”

Diêm Ngọc không trả lời mà đi tìm thuốc cho Tô Manh Manh. Trong lúc Diêm Ngọc tìm thuốc, Cầm Tiễn nhất thời không kịp chuẩn bị, Tô Manh Manh bất ngờ giãy ra khỏi ngực cô, té xuống bên cạnh Diêm Ngọc.

Người Diêm Ngọc thoáng cái cứng đờ, anh lúng túng duy trì khoảng cách đỡ Tô Manh Manh dậy.

Thuốc đã được lấy ra. Cầm Tiễn đưa tay vốn định giúp mớm thuốc, nhưng nghĩ tới Tô Manh Manh không thèm đếm xỉa tới mình, đành thu nắm tay về. Tô Manh Manh không tin tưởng cô, cô tới đút thuốc cũng sẽ không tiếp nhận đâu nhỉ.

“Nhân lúc em ấy vẫn còn ý thức, mớm thuốc cho em ấy đi.” Cầm Tiễn chỉ nhắc nhở Diêm Ngọc một câu như vậy. Cô thấy tư thế của Tô Manh Manh có vẻ bất ổn, cũng nhắc nhở thêm một câu: “Anh nên điều chỉnh tư thế của em ấy lại, để lưng em ấy có chỗ dựa vào, còn nữa gọi cho người thân của em ấy đi.”

Động tác của Diêm Ngọc rất vụng về, có thể nhìn ra được là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy.

Nhưng mà kinh nghiệm của Cầm Tiễn cũng không nhiều, sau khi Diêm Ngọc được cô nhắc nhở đút thuốc cho Tô Manh Manh Manh xong, bệnh tình của Tô Manh Manh đã dịu xuống một chút, tứ chi cũng hơi giãn ra.

Cô thấy Tô Manh Manh đã đỡ hơn nhiều, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng xe cứu thương từ đằng xa truyền tới, xem ra trong vòng mấy phút nữa là có thể chạy tới, Cầm Tiễn cũng yên tâm hơn một chút.

Cô nhặt túi xách và kẹo bông gòn vừa rồi đã bị cô sốt ruột vứt trên mặt đất lên, phủi phủi tro bụi trên đó, ngắt bỏ phần kẹo bông gòn bị dính bụi phía trên. Kẹo bông gòn không có vấn đề gì, cô nghĩ không nên lãng phí.

Sau đó cô còn nhớ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho em gái nói rõ nguyên nhân cô sẽ về nhà muộn hơn một chút.

Cô chắc chắn sẽ không theo đến bệnh viện, cô phải tự giác không nên đi theo làm bóng đèn chướng mắt.

Vừa rồi Tô Manh Manh cứ cố chấp hỏi có phải cô ấy đã làm sai hay không, trong tình huống khó chịu như vậy mà còn muốn hỏi cho rõ ràng, lần này Diêm Ngọc chắc là cũng sẽ cảm thấy tự trách nhỉ.

Cầm Tiễn có thể tưởng tượng ra được kịch bản phát triển tiếp theo, sau khi Tô Manh Manh khỏe mạnh hết bệnh, hai người sẽ nói hết ra, sau đó hòa giải với nhau. Tô Manh Manh bất kể hiềm khích lúc trước, lấy món quà đã tỉ mỉ chuẩn bị ra tặng cho Diêm Ngọc, hết sức bao dung chúc Diêm Ngọc một câu “sinh nhật vui vẻ”. Diêm Ngọc nhận quà, nhìn nụ cười dịu dàng của Tô Manh Manh, tim bỗng nhói lên như bị kim châm.

Có lẽ đây chính là sự sắp xếp của đường thế giới(*) nhỉ?  Mặc kệ quá trình ở giữa thế nào, cuối cùng rồi sẽ tiến về kết quả cố định.

(*) Đường thế giới: Một khái niệm của vật lý hiện đại, đường thế giới của một vật thể là đường đi mà vật thể đó vạch ra trong không thời gian bốn chiều.

Xe cứu thương đã đến, Ninh Tây Hoa được Diêm Ngọc vội vàng gọi đến cũng đã ra tới, xe đậu ở đằng sau xe của Diêm Ngọc.

Cầm Tiễn lẳng lặng đợi nhân viên cứu hộ đưa Tô Manh Manh lên xe cứu thương rồi mới yên tâm lặng lẽ rời đi, cô cũng không có ý định nói với Diêm Ngọc một tiếng.

Nhưng ngay trong nháy mắt cô quay người ấy, giọng Diêm Ngọc ở sau lưng bất chợt truyền tới: “Đợi tôi một chút.”

Cầm Tiễn bất đắc dĩ quay người. Ánh mắt Tô Manh Manh trên xe cứu thương vẫn liên tục dõi theo chuyển động của Diêm Ngọc, bệnh tình giống như cũng tùy theo hành động của Diêm Ngọc mà sinh ra biến hóa:

“Học, học trưởng, anh…”

“Tôi đã bảo Ninh Tây Hoa đi theo xe cứu thương, anh ấy sẽ trông chừng cho đến khi cô về nhà rồi mới rời đi.” Diêm Ngọc giải thích một chút.

“Em, nhưng mà… a!” Tô Manh Manh còn chưa nói hết, Diêm Ngọc lại từ chối khiến cho cảm xúc cô ấy một lần nữa bắt đầu trở nên bất ổn.

Cầm Tiễn không nhìn nổi nữa, khuyên nhủ: “Diêm Ngọc, hình như em ấy muốn anh đi cùng. Vào những lúc như thế này, vẫn là mạng người quan trọng hơn, có đúng không?”

Cô nghiêm túc nhìn Diêm Ngọc, ánh mắt trong veo.

Diêm Ngọc bị đánh bại bởi ánh mắt trong veo chuyên chú lẫn chân thành này của cô.

“Hôm nay là sinh nhật tôi.” Anh nhấn mạnh.

Cầm Tiễn một lần nữa nghe ra được ý ám chỉ trong giọng của anh. Cô thật giống như đã hiểu, lại như không hiểu cho lắm, dù sao cô cũng theo bản năng mỉm cười, đáp lại anh: “Ừ! Sinh nhật vui vẻ!”

Anh chớp chớp mắt, Cầm Tiễn không hiểu sao lại thấy được vẻ thỏa mãn ở trong mắt anh.

Sau đó anh quay đầu, gọi Ninh Tây Hoa bên kia: “Ninh Tây Hoa, đưa cô ấy về nhà đi.”

Ninh Tây Hoa vốn được gọi đến để đưa Tô Manh Manh đến bệnh viện, không ngờ nội dung nhiệm vụ lập tức bị sửa đổi, cuối cùng anh ấy đã gặp được người mà sếp phải từ chối tất cả công việc đến tiếp.

Diêm Ngọc leo lên xe cứu thương đến bệnh viện rồi, Cầm Tiễn mới hoàn toàn yên tâm. Vừa rồi cô luôn có cảm giác tâm trạng giống như đi cáp treo, bây giờ cuối cùng đã có thể an tâm.

“Chào cô, tôi tên Ninh Tây Hoa, là trợ lý của ngài Diêm. Cô hiện đang ở đâu? Tôi đưa cô về.” Ninh Tây Hoa rất lịch sự lên tiếng giới thiệu bản thân.

Diêm Ngọc đi rồi, tinh thần đang kéo căng của Cầm Tiễn đã có chút thả lỏng, cô mỉm cười đáp: “Không cần đâu. Tôi tự về được.”

“Đây là nhiệm vụ ngài Diêm giao cho tôi, nếu tôi không hoàn thành thì có thể sẽ bị trừ lương. Hơn nữa đã trễ thế này, một cô gái như cô đi một mình về nhà như vậy rất không an toàn.” Ninh Tây Hoa vẫn khăng khăng muốn đưa cô về.

“Vậy cũng được. Anh cứ chở tôi đến khu chung cư gần đây, sau đó tôi đi bộ về cũng được. Người nhà tôi mà thấy người khác đưa tôi về nhà sẽ hiểu lầm đó.” Cầm Tiễn không từ chối nữa.

“Được.”  

Ninh Tây Hoa cũng có phong độ quý ông, biết chủ động mở cửa xe cho phái nữ, cũng nhắc Cầm Tiễn nhớ thắt dây an toàn cẩn thận.

Cầm Tiễn vừa lên xe đã cảm thấy thư thả hơn. Cô vừa ngồi máy bay trở về có hơi mệt, vừa đến nơi lại phải ứng phó Diêm Ngọc lâu như vậy, bây giờ cô cảm giác mệt mỏi rã rời.

Bên này Ninh Tây Hoa nhận được tin nhắn của Diêm Ngọc, yêu cầu anh ấy có thể không nói không cần phải nói, cũng đừng có nói bậy bạ.

Thế nên Ninh Tây Hoa thấy Cầm Tiễn ngáp ngủ, cũng không dám nhắc mà để cho đối phương chợp mắt một lát, đến nơi rồi anh ấy sẽ gọi cô.

Còn về quan hệ của Diêm Ngọc và quý cô Cầm Tiễn đây, Ninh Tây Hoa thực sự không rõ lắm.

Ninh Tây Hoa chỉ biết gần đây gia đình cô Cầm Tiễn vừa phá sản, cô là một thiên kim nghèo túng.

Hơn nữa vị thiên kim nghèo túng này còn không có chỗ dựa, cô dường như cũng không có vì gia cảnh nghèo túng mà bị bóp méo nhận thức hay sinh ra tâm lý tiêu cực gì.

Về mặt tổng thể, ấn tượng đầu tiên của Ninh Tây Hoa về vị thiên kim nghèo túng này rất tốt.

Bây giờ Cầm Tiễn đang ở trong một khu chung cư cũ nát, nhà là nhà thuê, nhà của bọn họ đã không còn thuộc về gia đình họ nữa.

Tình trạng gia đình cô hiện tại còn muốn sa sút hơn trong trí nhớ của cô kiếp trước.

Đến gần khu chung cư rồi, Cầm Tiễn mới tỉnh lại. Sau khi cô xuống xe còn nói cảm ơn Ninh Tây Hoa: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà, rất cảm ơn. Trời đã khuya rồi, trên đường về anh nhớ cẩn thận lái xe chậm một chút, chú ý một chút, nếu không phải lúc cần thiết thì cố gắng đừng bật đèn pha. Thật ra rất nhiều vụ tai nạn xe đều là do đèn pha gây nên…”

Ninh Tây Hoa bình thản gật đầu, trong lòng lại rất xúc động.

Đây là một cô gái rất biết cách quan tâm, luôn nghĩ cho người khác.

Ninh Tây Hoa đã lái xe đi xa, vẫn có thể thông qua kính chiếu hậu thấy Cầm Tiễn còn đứng yên tại chỗ.

Mặc dù hai người chỉ mới tiếp xúc trong thời gian ngắn như vậy, nhưng Ninh Tây Hoa đại khái có thể hiểu được vì sao Diêm Ngọc lại quan tâm cô gái này như vậy.

Nếu như tiếp xúc nhiều thêm chút nữa, có thể anh ấy cũng sẽ không nhịn được mà thích cô.

Cầm Tiễn dõi theo cho đến khi xe của Ninh Tây Hoa đi khuất rồi mới quay người đi vào khu chung cư. Khu chung cư rất cũ, đường đi bên ngoài cũng lồi lõm nhấp nhô, có thể tưởng tượng được khi trời mưa con đường này sẽ khó đi cỡ nào.

Bản thân Cầm Tiễn cũng không cảm thấy khác biệt nhiều lắm, ban đầu trước khi xuyên sách cô cũng không phải sinh ra trong gia đình giàu sang phú quý.

Cô là cô nhi, được một đôi vợ chồng già nhận nuôi. Khi cô còn chưa lên đến đại học, cha mẹ nuôi của cô đã qua đời. Về sau cô vẫn luôn một mình sống cuộc sống vô ưu vô lo, mãi đến khi ngoài ý muốn bỏ mình, xuyên không vào bào thai trong thế giới này.

Với cô mà nói, tài sản cũng không quan trọng đến vậy, cô cảm thấy người một nhà đều còn sống ở cùng nhau là đã tốt lắm rồi.

Cô còn lo người nhà sẽ không chịu nổi, nhất là em gái.

Từ nhỏ em gái đã sống trong điều kiện gia đình giàu có, trước đây em ấy còn ở trong biệt thự lớn hơn ngàn mét vuông, sân trước là vườn hoa tươi đẹp theo kiểu Châu Âu, sân sau là hồ bơi tư nhân của gia đình. Đồ ăn thức uống đều được tuyển chọn tỉ mỉ, từ nhỏ đến lớn mỗi ngày em gái đều mặc đồ không trùng nhau, đi học cũng là xe sang đưa đón, học cũng là học trường sang chảnh, bạn bè quen biết đều là con nhà có tiền.

Bây giờ em gái lên đại học, mặc dù không đến mức gia đình phá sản không cho em gái đi học nổi, Cầm Tiễn cũng tuyệt đối không để em gái luân lạc đến mức nghỉ học, nhưng sự chênh lệch vẫn sẽ thể hiện trong mọi mặt sinh hoạt, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến em gái chạnh lòng.

Thật may cha mẹ vẫn luôn ở bên cạnh em gái nên tình hình của em gái hẳn là vẫn ổn.

Cầm Tiễn đi vào cổng khu chung cư, thử tìm theo số tầng mà người nhà đưa, chưa đầy một phút đã nghe tiếng em gái hò hét gọi cô: “Chị! Cuối cùng chị cũng về rồi!”

Cầm Tiễn theo giọng nói nhìn sang, vừa nhìn đã thấy không chỉ em gái mà cả cha mẹ cũng đang ở đây.

Vậy mà họ lại liên tục chờ cô đến tận bây giờ.

Mắt Cầm Tiễn hơi ươn ướt, cô bước nhanh đi tới chỗ người nhà, nhỏ giọng trách người nhà mình: “Sao còn chưa ngủ nữa! Đã bảo mọi người không cần phải chờ con mà!”

Quần áo mà người nhà cô đang mặc trên người đều là những bộ đồ rất đỗi bình thường, không còn là trang phục sang quý do các nhãn hiệu nổi tiếng may nữa. Cầm Tiễn phát hiện trên người mẹ cô cũng không có đeo bất kỳ trang sức gì, ăn vận rất là giản dị, tóc cũng bạc hơn ngày thường một chút, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều hơn.

“Cha, mẹ.” Cầm Tiễn có chút chua xót gọi cha mẹ: “Sao lại chờ tới tận bây giờ.”

“Không thấy con nên không yên tâm.” Liễu Chi mẹ Cầm Tiễn thở dài nói.

“Vậy cũng không cần phải đứng bên ngoài mà.” Cầm Tiễn không đồng ý nói.

“Còn không phải sợ con không tìm được nhà ở đâu đó sao?” Cầm Hoài cha Cầm Tiễn cất giọng ồm ồm nói.

“Con làm gì ngốc đến vậy.” Cầm Tiễn dở khóc dở cười, hối thúc người nhà: “Được rồi được rồi, con cũng đã về tới rồi, nguyên vẹn hoàn hảo, yên tâm chưa? Mau đi về thôi. Có chừa đồ ăn cho con không đó? Con còn chưa có ăn no đâu!”

Cầm Mộ hừ hừ nói: “Cái gì mà có chừa cơm cho chị không, mọi người còn chưa có ai ăn cơm đâu! Chờ chị về đó!”

“Nhanh lên nào, em sắp đói chết rồi!” Cầm Mộ thấy chị gái hơi dừng bước, lập tức nhỏ giọng thúc giục.

Cầm Tiễn chớp chớp mắt, trong chớp mắt ấy cô không hiểu sao lại không nhịn được, nước mắt mạnh mẽ trào ra, càng muốn kiểm soát thì lại càng không kiểm soát được.

Cuối cùng cô bị người nhà phát hiện ra điểm khác lạ, cả nhà bỗng chốc luống cuống.

“Rốt cuộc là bị làm sao? Sao lại khóc chứ?” Liễu Chi cuống quýt lấy khăn tay ra đưa cho Cầm Tiễn.

“Mặc dù bây giờ nhà cũ đến không chịu nổi, nhưng cũng không cần phải buồn vậy chứ?” Cầm Hoài buồn bực.

Cầm Mộ níu chặt vạt áo, giọng cực nhỏ lẩm bẩm: “Em còn chưa thấy có gì mà, lẽ nào chị không tiếp thu nổi sao?”

Cầm Tiễn tay chân luống cuống lau nước mắt: “Không phải, không phải… con chỉ cảm thấy có thể làm người nhà của mọi người, thật sự rất tốt.”

Cô vừa nói như vậy, cả nhà bỗng dưng có chút ngượng ngùng.

Liễu Chi có tính cách tương đối bộc trực vung tay lên: “A Tiễn, con nói cái gì vậy hả! Tám mươi phần trăm là đói đến choáng váng rồi, đợi lát nữa phải ăn nhiều một chút đó!”

Cầm Tiễn vừa khóc vừa cười, cả Cầm Mộ cũng không nhìn nổi, cà khịa chị gái thật đáng xấu hổ.

Bên này Cầm Tiễn vui vẻ hòa thuận, còn bên chỗ Diêm Ngọc ở bệnh viện, lúc người nhà Tô Manh Manh chạy đến, bầu không khí đã ngay lập tức hạ thẳng xuống điểm đóng băng.




Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo