Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 3: Bị bắt gặp

Trong công ty của Diêm Ngọc.

Trợ lý Ninh Tây Hoa của Diêm Ngọc vừa trở lại trong công ty, đang đi đến phòng làm việc của Diêm Ngọc, đi được nửa đường thì bị một cô gái có vóc người nhỏ nhắn, mặt mũi đáng yêu nhưng sắc mặt tái nhợt chặn đường.

“Cô Tô đó à?” Ninh Tây Hoa lịch sự cười, chủ động chào hỏi: "Cô có chuyện gì không? Thật không khéo, hiện tại Diêm tổng không có trong công ty.”

“Tôi biết anh ấy không có ở đây.” Giọng nói của Tô Manh Manh rất nhỏ, rất mềm mại: "Vậy anh ấy… đang ở đâu? Tôi nghe các anh chị ở đây nói anh ấy đã dời lại hết lịch trình công việc của ngày hôm nay, thậm chí buổi chiều và buổi tối cũng bỏ trống, không có xếp lịch công tác. Tôi có chuyện rất quan trọng cần tìm anh ấy. Trợ lý Hoa, anh có biết anh ấy đang ở đâu không?"

Ninh Tây Hoa hơi khó xử: "Chuyện này... tôi không rõ vị trí cụ thể cho lắm. Tôi chỉ chịu trách nhiệm đưa Diêm tổng ra sân bay rồi trở về. Diêm tổng đang có chuyện rất quan trọng, tốt hơn hết cô Tô đừng đến quấy rầy, có chuyện gì ngày mai cô đi tìm Diêm tổng cũng không muộn mà đúng không?"

Tô Manh Manh lẩm bẩm: "Ngày mai sẽ trễ mất, hôm nay mà không gặp sợ là sẽ không kịp. Rốt cuộc anh ấy đi ra sân bay làm gì, có gì quan trọng sao... A, cảm ơn anh."

Tô Manh Manh nhận thấy không có khả năng hỏi được vị trí chính xác của Diêm Ngọc ở chỗ Ninh Tây Hoa, thất lạc bước ra khỏi công ty của Diêm Ngọc, cầm điện thoại di động lên đọc tin tức, không ngờ lại nhận được tin nhắn của bạn mình:

[Có phải cậu đang tìm học trưởng Diêm Ngọc không? Trùng hợp thật, tớ vừa mới thấy anh ta! Một người đàn ông cao to như vậy lại đứng đó mua kẹo bông gòn, chắc là mua tặng cậu rồi, chẳng phải cậu rất thích ăn kẹo bông gòn sao? Để tớ gửi địa chỉ qua cho cậu, cậu mau đến đây đi!”

Cầm Tiễn được Diêm Ngọc dẫn khỏi sân bay, đi đến khu trung tâm thương mại ở thành phố A, sau đó bị anh ta bỏ lại trong tiệm quần áo nam.

Diêm Ngọc chỉ nói xin phép vắng mặt một lúc rồi lập tức rời đi, bảo cô ở trong này chọn vài bộ quần áo cho anh ta theo sở thích của cô, chờ sau khi anh quay lại, anh sẽ mặc thử.

Cho đến bây giờ, Cầm Tiễn còn chưa cảm nhận được hành vi trả thù nào rõ ràng, cũng không biết Diêm Ngọc xin phép vắng mặt một chút là muốn đi làm việc gì? Cô hoàn toàn không có tâm trạng giúp anh chọn quần áo gì đó, nhưng lại lo rằng chọn quần áo chỉ là một cái lý do, Diêm Ngọc muốn mượn cái đề tài này để nói chuyện của mình. Nếu như cô chọn quần áo không xong, lúc anh trở về liệu có bị anh làm khó hay không? Thế nên cô đành phải nén cảm xúc xuống chọn một vài bộ đồ.

Rất nhiều ấn tượng của cô về anh đều dừng lại ở thời kỳ trung học, cô chọn quần áo cho anh chủ yếu là phong cách giản dị, giày thể thao, quần vận động…

Sau khi chọn xong, Cầm Tiễn ngồi vào hàng ghế chờ dành cho khách nghỉ trong cửa hàng, thầm suy đoán xem liệu Tô Manh Manh có tiếp tục gọi điện thoại cho Diêm Ngọc không, có lẽ sau khi Diêm Ngọc nghe điện thoại xong thì sẽ rời đi.

Cô vừa nghĩ đến đây, Diêm Ngọc đã quay lại. 

Anh cầm trên tay một cây kẹo bông gòn màu hồng nhạt, mở cửa bước vào, thấy cô vẫn còn ở đó, trong mắt dường như có thần thái hơn.

"Để cô đợi lâu rồi." Anh đưa cây kẹo bông gòn qua: "Cũng không phải cố ý mua cho cô. Ông chủ bán kẹo đưa nhầm cho tôi, tôi lại không thích ăn."

Cầm Tiễn nhìn kẹo bông gòn trước mặt… Anh giải thích rất nhiều, song cô cũng biết anh chắc chắn không thể nào đặc biệt đi mua kẹo bông gòn cho cô được, cũng không biết cây kẹo bông gòn này có bị thêm vào thứ gì đó hay không.

"À, cảm ơn." Quên đi, trước mắt cô vẫn nên cầm lấy cây kẹo này trước, dù sao nhận cũng không có nghĩa là cô sẽ ăn.

“Đây là quần áo cô chọn sao?” Diêm Ngọc nhìn sang ghế bên cạnh cô.

"Ừ. Anh nói tôi có thể tùy ý chọn theo sở thích của mình... anh có thể mặc thử." Cầm Tiễn nhỏ giọng nói.

“Không có âu phục à?” Anh nhẹ giọng hỏi.

"Ừm, chắc là vì khi chúng ta gặp nhau anh không có ăn vận nghiêm túc như vậy, cũng không có nghĩa là anh mặc âu phục không đẹp." Cầm Tiễn dùng suy nghĩ vụng về của mình muốn thổi ra một cái rắm cầu vồng, có điều… suy cho cùng cô cứ cảm thấy lời nói của mình rất tẻ nhạt.

"Ừ. Không cần thử, mua hết đi." Diêm Ngọc nhìn cô chằm chằm, cô vẫn chưa động vào cây kẹo bông gòn: "Không muốn ăn đồ ngọt à? Hay là không thích ăn?"

Cầm Tiễn vội lắc đầu: "Tôi rất thích ăn, nhưng bây giờ chưa muốn ăn. Tôi cầm trước, muốn ăn lúc nào thì ăn lúc ấy cũng được mà."

Chẳng lẽ đây là đang muốn ép cô ăn thứ mà cô không thích ăn, mượn cái này để hành hạ cô?

Trước đây cô cũng chưa từng đối xử với anh như vậy mà đúng không?

“Được.” Diêm Ngọc đưa tay lên nhìn vào đồng hồ đeo tay: “Tiếp theo, đi dạo trong công viên 30 phút.”

Cầm Tiễn ngoan ngoãn gật đầu, sau khi anh tính tiền xong, cô ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh, mấy túi quần áo to bự đều do anh tự mình xách.

Mua quần áo, mua kẹo bông gòn, đi dạo công viên... 

Mấy cái này thấy thế nào cũng không giống đang trả thù.

Anh dẫn cô theo bên cạnh làm những việc này, với anh mà nói có ý nghĩa gì? 

Tầm quan trọng của việc này nằm ở đâu?

Cầm Tiễn hoàn toàn không nhìn ra.

Trong công viên không có nhiều người, hầu hết những người đang đi dạo ở đây đều là các cô chú cao tuổi, thỉnh thoảng sẽ có một ít gia đình ba người đi ra, một số ít khác thì đang dắt chó đi dạo.

Cầm Tiễn cầm một cây kẹo bông gòn lớn trong tay, nói thế nào cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Có một vài bạn nhỏ đi ngang qua hình như đều nhìn chằm chằm vào cây kẹo bông gòn trong tay cô, khiến cô cảm thấy bản thân mình lớn đến chừng này mà còn ăn kẹo bông gòn, có bị trẻ con coi là ấu trĩ hay không...

Bọn họ gặp một em gái đang bày hàng bán trang sức trong công viên, em gái kia còn hiểu lầm quan hệ giữa hai người, lớn tiếng mời chào Diêm Ngọc, hỏi anh có muốn mua bông tai, trâm cài tóc cho bạn gái không.

Cầm Tiễn hoảng hốt, lập tức giải thích hai người không phải quan hệ người yêu. 

Cô nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được vì sao Diêm Ngọc lại làm mấy loại chuyện này. Anh thật sự chỉ muốn đi tản bộ cùng cô sao, bọn họ thậm chí còn không nói được với nhau mấy câu.

Như thế này rất thú vị hả?

Cầm Tiễn cũng không dám hỏi.

Cuối cùng sau khi hai người rời khỏi công viên, anh nói trường đại học ở gần đó đang tổ chức hoạt động gì đấy, anh cũng muốn qua đó đi dạo một lát.

Cầm Tiễn cũng không biết đó là hoạt động gì, nhưng hoạt động ở trường đại học có vẻ tốt hơn đi dạo trong công viên nhiều. Dây thần kinh đang căng thẳng của cô cũng hơi thả lỏng, cô lại không hề chú ý mình vừa chủ động nói chuyện với Diêm Ngọc nhiều hơn mấy câu.

Cô thậm chí còn cắn mấy miếng kẹo bông gòn trong lúc anh không chú ý, ăn một hồi mới đột nhiên bừng tỉnh, sau đó lại thấp thỏm lo sợ bất an, không biết liệu có bị tiêu chảy hay đau bụng gì không. Nhưng mãi đến khi hai người dạo xong trường học, cô cũng không cảm thấy khó chịu. 

Lúc này đã gần mười một giờ đêm.

“Nên đưa cô về nhà rồi.” Diêm Ngọc vẫn luôn chú ý đến thời gian.

“Ừ.” Cầm Tiễn âm thầm tính toán, bây giờ chỗ mà gia đình cô đang ở tương đối hẻo lánh, giờ cô muốn về đến nhà ước chừng cũng mất khoảng một tiếng đồng hồ.

Nếu như Diêm Ngọc không đưa cô về thì anh vẫn còn một tiếng đi gặp Tô Manh Manh, cũng có thể thấy tiệc chúc mừng sinh nhật bất ngờ mà Tô Manh Manh chuẩn bị cho anh.

“Cái đó… Diêm Ngọc.” Cầm Tiễn gọi Diêm Ngọc lại: "Tôi có thể tự mình về mà, bây giờ vẫn còn xe buýt, tôi có thể bắt xe buýt đi về. Vậy nên không làm phiền anh nữa, anh có thể tranh thủ thời gian đi làm những việc quan trọng khác."

Bước chân Diêm Ngọc khẽ dừng lại, anh bình tĩnh nói: "Chuyện quan trọng gì? Tôi tự biết sắp xếp, lên xe đi. Đi đường tốn một tiếng đồng hồ, cứ tính vào trong thời gian cô đi chơi với tôi.”

Cầm Tiễn đầu hàng, cúi đầu chậm rãi đi về phía chiếc xe sang trọng của anh, đi tới ngoài cửa xe, Diêm Ngọc liền giúp cô mở cửa xe ra. Cô đang chuẩn bị lên xe thì cách đó không xa bỗng truyền đến giọng nói của một cô gái:

"Học trưởng!”

Cầm Tiễn theo giọng nói nhìn sang, ở bên ngoài cách đó mấy mét có một cô gái đang đứng thở hổn hển, ánh mắt thẳng tắp dừng trên người cô và Diêm Ngọc.

Cô gái có vóc người nhỏ nhắn, diện mạo ưa nhìn, đôi chân mệt mỏi lê từng bước, mái tóc hơi rối, có lẽ là lúc chạy chậm tới đây đã bị rối.

Đôi mắt ngấn nước của cô ấy trông rất đáng yêu, sắc mặt tái nhợt như có bệnh, gương mặt không có bao nhiêu huyết sắc, vừa thở hổn hển vừa che miệng ho nhẹ, có thể nhìn ra được sức khỏe cô ấy không được tốt.

Não Cầm Tiễn ngưng hoạt động, nội tâm hoảng hốt, vậy mà lại bị nữ chính bắt gặp ngay lúc này...

Cô nhìn sang Diêm Ngọc, muốn xem thử anh sẽ có biểu cảm gì trong tình huống này, có hốt hoảng gì không?

Phản ứng của Diêm Ngọc vô cùng bình thản, anh đối mặt với tiếng hét to khiếp sợ của Tô Manh Manh, chỉ khẽ ‘ừ’ một tiếng, sau đó lại nhìn Cầm Tiễn, thúc giục cô: "Còn chờ gì nữa, lên xe đi."

"Nhưng mà..." Tô Manh Manh đã sắp đuổi đến đây rồi, cô làm sao có thể yên tâm lên xe chứ.

"Chờ đã! Học trưởng!" Tô Manh Manh bước nhanh đi tới, dùng ánh mắt tò mò đánh giá Cầm Tiễn, ánh mắt tự nhiên rơi vào cây kẹo bông gòn mà Cầm Tiễn đang cầm trong tay.

Kẹo bông gòn… học trưởng mua kẹo bông gòn cho chị này ư? Thì ra không phải mua cho cô ấy.

Cầm Tiễn đột nhiên không biết có nên lên xe hay không, cứ ở yên tại chỗ không nhúc nhích, mặc cho Tô Manh Manh dùng ánh mắt tò mò quan sát mình.

"Học trưởng, anh nói bận... là bận thế này sao? Chị gái xinh đẹp này là ai?" Giọng điệu Tô Manh Manh rất nhẹ nhàng, tuy lời nói có vẻ chất vấn nhưng ở góc độ của Cầm Tiễn nhìn vào, cũng không cảm thấy khó chịu cho lắm.

Cầm Tiễn không biết cô có nên tự giới thiệu bản thân một chút hay không, để xem phản ứng của Diêm Ngọc đã.

“Không liên quan gì đến cô.” Diêm Ngọc không có ý định giới thiệu. 

Cầm Tiễn cảm giác dường như anh có chút tức giận.

“Nếu anh không nói, em sẽ chủ động hỏi chị ấy.” Tô Manh Manh quay sang Cầm Tiễn, giọng nói rất nhỏ, lại còn có vẻ mất mát: “Em tên Tô Manh Manh, là đàn em cùng trường của học trưởng, cha em là thầy của học trưởng. Chào chị, chị và học trưởng Diêm Ngọc là…"

“Tô Manh Manh.” Diêm Ngọc đột nhiên lên tiếng: “Tôi đã nói tôi rất bận, cô tới đây làm gì? Ai nói cho cô biết tôi ở đây?”

Tô Manh Manh lập tức đứng thẳng người, tay chân có vẻ luống cuống, cúi đầu lí nhí nói: "Em từ chỗ bạn em biết được, bạn ấy biết em đang tìm học trưởng. Thì ra học trưởng nói bận không phải là bận công việc, mà là bận chuyện này… Thật xin lỗi, em không biết, em cứ tưởng… Học trưởng nói bận rộn nhiều việc là vì muốn làm em bất ngờ.”

Giọng Tô Manh Manh bắt đầu nức nở.

Cầm Tiễn ở giữa cảm thấy thật xấu hổ.

“Tôi có thể cho cô bất ngờ gì?” Diêm Ngọc khó hiểu: "Tôi có nói rõ ràng là tôi có việc, tôi bề bộn nhiều việc. Cho nên cô có chuyện gì? Bây giờ cô cũng đã đuổi tới đây rồi, cứ nói thẳng ra luôn đi, nói ngắn gọn thôi, thời gian của tôi rất gấp.”

"Vâng… em đã chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho học trưởng. Lúc em hỏi học trưởng, học trưởng nói là không có thời gian. Em tưởng học trưởng chỉ đang gạt em bảo là không có thời gian, bởi vì học trưởng đã lùi hết lịch công tác rồi mà đúng không? Làm gì có chuyện hôm nay không có thời gian… vậy nên em mới hiểu lầm. Em tưởng học trưởng muốn dành thời gian cho em.” Tô Manh Manh dùng giọng điệu tan nát cõi lòng trình bày.

Dáng vẻ nức nở của cô ấy, bả vai khẽ run rẩy kia làm cho Cầm Tiễn có chút không đành lòng.

"Thì ra là em hiểu lầm. Học trưởng dành thời gian không phải là muốn tạo bất ngờ cho em." Tô Manh Manh nở nụ cười thê lương: "Thật ra cũng không phải chuyện gì quan trọng. Chỉ là hôm nay là sinh nhật của học trưởng, em muốn chuẩn bị quà và tiệc sinh nhật cho học trưởng. Không ngờ học trưởng đã có sắp xếp khác, không ngờ học trưởng ngay cả thời gian mười phút cũng không nguyện ý chia cho em. Đúng là em tự mình đa tình.”

“Học trưởng tới sân bay là để đón chị ấy đúng không?” Sắc mặt Tô Manh Manh càng lúc càng tái nhợt, cô ấy chợt đưa tay lên ôm ngực.

Cầm Tiễn cảm thấy có chút bất ổn, không thể để Tô Manh Manh chịu kích thích thêm nữa, nhưng lúc này Diêm Ngọc lại thẳng như sắt thép, cực kỳ nghiêm túc tỉ mỉ uốn lại lời nói: "Có một số chỗ tôi cần phải sửa đúng cho cô. Cô nói không ngờ tôi có sắp xếp khác, nhưng năm ngày trước lúc cô hỏi tôi hôm nay có thời gian rảnh không, tôi đã nói với cô hôm nay tôi rất bận, bận đến mức không mong có bất kỳ ai đến làm phiền tôi.”

"Cô bí mật chuẩn bị sinh nhật bất ngờ cho tôi. Tôi rất cảm kích, cảm ơn ý tốt của cô. Nhưng tôi quả thật không biết cô vì muốn chuẩn bị bất ngờ cho tôi nên mới hỏi tôi có thời gian không. Bất luận là tôi biết hay không biết thì câu trả lời của tôi cũng không thay đổi, tôi đều sẽ nói với cô rằng hôm nay tôi rất bận. Cho dù tôi có nhín ra được thời gian một phút đồng hồ thì cũng không hy vọng bị bất kỳ ai quấy rầy, cho nên cô không nên dùng thái độ chỉ trích giống như bị ai đó phụ lòng đến chỉ trích tôi.”

Tô Manh Manh nghe Diêm Ngọc nói xong, khẽ gật đầu, lông mày càng nhíu chặt hơn, hùa theo nói: "Đúng đúng, học trưởng, anh nói rất có lý, đúng là như vậy. Sai là ở em, em không nên dành nhiều thời gian để chuẩn bị quà sinh nhật, sai ở chỗ em không nên vì muốn tạo bất ngờ cho học trưởng mà giấu diếm đến tận bây giờ, sai ở chỗ em đã đánh giá chính mình quá cao…”

Cầm Tiễn đã sắp sửa không nghe nổi nữa. 

Tô Manh Manh rõ ràng là đang mạnh miệng cãi cùn, còn kém chút chưa nói thẳng ra “em sai là vì muốn tốt cho anh được chưa.”

Đây là muốn lái theo hướng nào... sao đột nhiên lại bắt đầu ngược tâm rồi?

Diêm Ngọc cũng nghe ra chút gì đó không thích hợp, nhưng anh thật sự đang vội. Cầm Tiễn không thể về nhà quá muộn, Tô Manh Manh đã là một người trưởng thành, theo lý nên biết tự chăm sóc bản thân mới đúng. Anh không có nghĩa vụ gì với Tô Manh Manh cả. 

"Bây giờ cô phải bình tĩnh lại, nếu không cô sẽ gặp vấn đề về sức khỏe đó. Tôi cũng đã nói rồi, tôi rất cảm kích tâm ý của cô, nhưng tôi vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm." Diêm Ngọc nhìn Cầm Tiễn, lên tiếng gọi làm cho cô tỉnh táo lại: "Lên xe, tôi đưa cô về nhà."

Cầm Tiễn lo lắng nhìn Tô Manh Manh: "Như vậy không được đâu..."

Cô còn chưa kịp nói xong, Tô Manh Manh đã đau đớn bụm ngực ngã xuống!



Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo