Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/20lZmHuXey
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
5. Một tháng sau, trời đã vào những ngày nóng nhất.
Thành phố bắt đầu đón những trận mưa bão cực lớn.
Hôm ấy, lúc tôi đến nhà của Trang Chi Hiền, bầu trời âm u như sắp mưa.
Đợi đến lúc tôi tất bật nấu xong bữa cho anh thì trời cũng mưa như trút nước.
Thời tiết thế này, chưa kịp bước ra khỏi cửa nữa thì đã ướt như chuột lột rồi.
Thấy tôi “lực bất tòng tâm”, Trang Chi Hiền đề nghị: “Dì Vương, dì ở lại ăn cơm rồi hẵng về, có thể lát nữa mưa sẽ tạnh.”
Tôi nói: “Rứa cũng được.”
Ăn trưa xong, tôi tìm được một cuốn sách trên giá của anh để đọc.
Một buổi chiều trôi qua khá dễ chịu.
Nhưng mưa thì mỗi lúc một to, mưa suốt một ngày trời mà chẳng có dấu hiệu ngớt.
Thấy trời cũng gần tối, tôi không muốn đợi thêm nữa, bèn mặc áo mưa chuẩn bị mở cửa ra về.
Trang Chi Hiền ngăn tôi lại: “Giờ mà ra ngoài thì nguy hiểm lắm! Hay là dì đợi thêm lát nữa đi.”
Nhưng mà nếu đợi thêm nữa thì tôi không thể về được mất.
Thấy tôi lưỡng lự, Trang Chi Hiền nghiêm giọng: “Dì Vương, an toàn là trên hết. Dì cũng không muốn con cái lo lắng cho mình mà, đúng không? Ở lại đây một đêm thì có sao đâu, trong nhà còn hai phòng ngủ mà.”
Cái này…anh không sợ nhưng tôi sợ á!
Trai đơn gái chiếc ở chung một nhà.
Thấy vẻ mặt tôi, Trang Chi Hiền cười, nói: “...Không phải dì lo cháu đấy chứ?”
Cái này cũng không hẳn…
Tôi huơ tay: “Thôi vậy, vậy tôi ngủ lại một đêm.”
Bất đắc dĩ, tôi gọi cho mẹ tôi để kể lại tình hình.
Mẹ cũng khuyên tôi đừng ra ngoài, bảo quá nguy hiểm.
Trước khi cúp máy, bà ấy còn dặn thêm: “Gái à, giữ thân cho tốt nghe con.”
“Mà nhớ, cái nghề ni, kiêng kỵ nhất là đi yêu khách nớ nghe!”
Tôi: “...”
6. Nếu đã ở lại, tôi phải cố gắng tỏ ra thật tự nhiên.
Sau 9 giờ, Trang Chi Hiền tắm xong bước ra.
Tóc anh ướt rũ, bồng bềnh phủ lên lông mày, trông trẻ trung hơn hẳn thường ngày.
Y như một cậu trai trẻ đầy sức sống.
“Ban ngày ra nhiều mồ hôi, tắm xong sảng khoái hẳn.”
Trang Chi Hiền chu đáo đưa cho tôi một ít đồ dùng vệ sinh mới, còn lấy một bộ đồ thay của mẹ anh nhét vào tay tôi.
Tôi vừa thấy liền cả kinh!
Đó là một chiếc váy T-shirt dài tới đùi, không khác gì đồ mấy cô gái trẻ thường mặc.
“...”
Tôi lo sợ tắm xong thì sẽ lộ tuổi thật.
Nhưng giữa ngày trời nóng như lửa đốt thế này mà không tắm, tôi sợ hôi “chít” Trang Chi Hiền mất, chỉ đành cắn răng bước vào phòng tắm.
Sau đó, tôi tắm một cách tùy tiện, lau chùi qua loa rồi mặc chiếc váy thun đó bước ra ngoài.
Bởi vì tóc còn ướt nên xù hết lên.
Dù vẫn đang đeo kính, nhưng tôi biết, tôi hiện giờ trông khác hoàn toàn với lúc mới đến, giờ lại càng giống một cô sinh viên hơn.
Trang Chi Hiền nhìn tôi, vô cùng bất ngờ.
Vài giây sau, anh mới hắng giọng: “Dì Vương, dì…xem tivi không?”
Điện thoại của tôi đã hết pin, vẫn đang sạc.
Thấy anh mời, tôi liền thuận theo ngồi xuống.
Trời đã tối hẳn, hai chúng tôi ngồi kề vai xem tivi trong phòng khách.
Bầu không khí nhất thời có phần kỳ lạ.
Tôi căng thẳng đến khô cả cổ, ấp úng: “Tui…”
Trang Chi Hiền bỗng nói: “Mẹ cháu vì giữ nhan sắc mà làm đủ liệu trình chăm sóc. Nhưng cháu thấy, gen mới là quan trọng nhất. Dì 45 tuổi rồi mà nhìn cứ như là mới đôi mươi.”
“...”
Tôi học tiểu học trễ mất một năm, nhưng tính ra còn chưa đầy hai mươi tuổi đấy.
Sợ bị lộ tẩy, tôi vội vàng cười gượng vài tiếng: “Mi khéo ăn khéo nói quá, à… thôi, tui đi ngủ trước.”
Trang Chi Hiền dường như vẫn còn muốn nói thêm, nhưng thấy tôi buồn ngủ, nên tâm lý nói: “Vậy dì nghỉ đi, trong phòng ngủ có sẵn chăn.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa xoay người lại, đèn trong phòng đột nhiên tắt, cả căn phòng chìm trong bóng tối.
7. Lần đầu tiên tôi gặp trường hợp thế này, không khỏi “a” lên một tiếng.
Hét lên xong mới sực nhớ, tiếng hét này…có phải trong trẻo quá không?
Trang Chi Hiền dường như không để ý, chỉ vội trấn an tôi: “Dì đừng lo, chắc là mưa nên điện áp không ổn định, cúp điện rồi.”
Được rồi, thật đúng là “chó cắn áo rách”.
Trong đêm tối, tôi cố gắng kìm chế lo lắng, nói: “Mất điện cũng nỏ răng… dù răng cũng phải đi ngủ, mai chắc có điện lại thôi!”
Tôi quay người, định mò mẫm trở về phòng ngủ phụ.
Nhưng trước mắt tối đen, tôi hầu như chẳng thấy gì, chân lại vấp phải cái gì đó, khiến tôi ngã sầm vào một luồng hơi ấm.
“Á!”
“Ui da!”
Không rõ tôi đụng trúng chỗ nào, chỉ nghe tiếng rên trầm thấp của Trang Chi Hiền vang rõ mồn một.
Bởi vì không nhìn thấy được gì nên những giác quan khác của tôi trở nên nhạy bén hơn, đặc biệt là khứu giác.
Tôi có thể ngửi thấy hương thơm thanh mát vừa tắm xong trên người Trang Chi Hiền, cực kỳ dễ ngửi, khiến người ta say đắm.
Rồi đến xúc giác.
Trong khoảnh khắc mất thăng bằng, theo bản năng, hai tay tôi chống lên lồng ngực Trang Chi Hiền.
Đầu ngón tay chạm vào lớp vải mỏng manh, thậm chí tôi còn cảm nhận được hơi nóng nơi da thịt cùng nhịp tim dồn dập bên dưới.
Anh không hề gầy yếu, ngược lại còn rất có da có thịt.
“Cậu không sao chứ?”
“Dì không sao chứ?”
Chúng tôi đồng thanh.
Tôi hít sâu, chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng: “Nỏ chi nỏ chi, tui đứng dậy được.”
Trong bóng tối, dường như chỉ có tiếng thở của hai chúng tôi.
Không biết có phải ảo giác không, mà nhịp tim của Trang Chi Hiền đập càng lúc càng nhanh, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Dì Vương…dì đừng nhúc nhích…”
Bàn tay anh vòng lấy eo tôi, giọng nói khàn thấp, nặng nề vang thẳng vào màng tai tôi.
Toàn thân tôi mềm nhũn, chỉ thấy sự kích thích này thật sự quá mức chịu đựng!
“Tui… tui… thật sự có thể đứng lên được!”
Tôi lắp bắp.
Trong lúc hoảng loạn, hình như tay tôi đã chạm phải thứ gì đó cứng rắn…
Cái gì đây?
Trang Chi Hiền…có phản ứng với tôi đó hả?
Nhưng thân phận hiện tại của tôi là một bà mẹ già 45 tuổi có hai đứa con cơ mà!
8. Cũng may, sau một hồi loạng choạng mò mẫm, cuối cùng tôi cũng đứng dậy được!
“Tui…tui đi ngủ đây!”
Tôi loạng choạng chạy về phòng ngủ, trên đường còn va trúng cả chân trái lẫn tay phải…
Nhưng tôi cũng chẳng buồn để ý nữa, chỉ lo phóng thẳng lên giường, rồi cuộn chặt mình trong chăn.
Aaaaa!
Rốt cuộc vừa nãy là tình huống gì thế!
Tôi có phần không chắc chắn, cũng chưa đủ kinh nghiệm để phân tích.
Chỉ biết mặt tôi nóng bừng như sốt, lăn qua lăn lại đến nửa đêm mới thiếp đi được.
Sáng hôm sau, mưa cũng đã ngớt.
Tôi rón ra rón rén chuồn về nhà, thậm chí không dám chào một câu.
Cũng từ đó, Trang Chi Hiền có gì đó thay đổi.
Anh luôn vô tình hay hữu ý liếc nhìn tôi, mà hễ bắt gặp ánh mắt thì anh lập tức quay đi.
Trong cái nhìn kia dường như còn mang theo chút mập mờ, vấn vương khó tả.
Mà tôi cũng chẳng ngừng nhớ về đêm hôm đó.
Giọng nói khàn trầm đầy từ tính kia, cùng hơi ấm nóng bỏng trên da, tất cả đều xô đổ thế giới quan vốn đơn giản của tôi.
Tôi thấy, giữa nam và nữ, giống như hai loại hóa chất, chỉ cần thêm một chất xúc tác là có thể bùng nổ phản ứng ngay lập tức.
Đêm mất điện hôm đó như chất xúc tác vậy, khiến tôi và Trang Chi Hiền vô tình có sự thay đổi.
Có lần, do tôi lơ đãng trong lúc nấu ăn nên không may bị bỏng tay.
Trang Chi Hiền vội vàng chạy đến, không nghĩ ngợi gì liền đưa tay tôi lên miệng anh.
Tôi: “...”
Hình như anh cũng giật mình, vội vàng giải thích: “Nước bọt có thể…khử trùng.”
Tôi: “...”
Tôi hoàn toàn ngây ngốc, không thốt nổi một lời.
Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi e là mình chẳng thể rời khỏi cái nhà này được mất.