Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Sau kỳ thi đại học, cả nhà tôi lại bắt đầu phiền lòng vì chuyện học phí và phí sinh hoạt của tôi với em trai.
Tôi và em trai là chị em sinh đôi, từ nhỏ đến lớn, niềm vui luôn nhân đôi.
Nhưng hai chúng tôi đậu đại học cùng lúc, vì thế học phí và phí sinh hoạt cũng gấp đôi.
Ba mẹ chúng tôi đều là công nhân, chữ nghĩa chẳng nhiều. Bao năm nay, họ chắt chiu từng đồng để dành cho hai đứa tôi ăn học.
Thế nhưng năm ngoái, bà tôi bệnh nặng, nằm ICU mấy ngày trời, số tiền dành dụm coi như tiêu gần sạch.
Chuyện đến nước này, những chỗ vay mượn được nhà tôi cũng vay mượn rồi, nhưng vẫn còn thiếu hụt lắm.
Em trai tôi tự xung phong sẽ dùng hai tháng nghỉ hè này vào làm việc ở nhà máy để kiếm thêm tiền sinh hoạt.
Tôi cũng muốn đi nhưng bị ba ngăn lại: “...Nớ là nhà máy xi măng, không hợp với mi mô.”
Mẹ tôi bỗng lóe lên ý nghĩ, giờ bà đang làm bảo mẫu, vì được lòng chủ nên có đến hai nhà tìm bà.
Một trong số đó là việc nhẹ lương cao, tôi có thể thay bà đến đó làm việc.
Tôi vui vẻ đồng ý, cầm CCCD của mẹ, mặc bộ đồ cũ của bà rồi vào thành phố.
Tôi đến khu nhà cao cấp của chủ thuê và gõ cửa nhà.
Người mở cửa là một thanh niên gầy gò mang vẻ lạnh lùng. Gương mặt trắng bóc, vẻ ngoài tuấn tú, cả người mang đậm chất tri thức.
“Dì là…”
Để bắt chước mẹ, tôi cố tình uốn quả đầu mì tôm già chát, đeo cặp kính gọng to, còn mặc thêm chiếc áo sơ mi hoa nhí của bà.
“Chào anh, tui ra nhận việc đây.”
Thấy tôi nói giọng địa phương chính gốc, thanh niên họ Trang hơi sững người.
Anh cầm bản sơ yếu lý lịch của mẹ tôi, rồi lại nhìn qua “người thật”: “Dì…43 tuổi rồi?”
Thực ra tôi và mẹ rất giống nhau, đều là dáng người cao gầy, chỉ có điều hai người cách nhau hai mươi mấy tuổi.
Trước khi đến đây, tôi còn cố tình ba ngày không rửa mặt.
Chẳng lẽ thế vẫn không che nổi lớp collagen căng tràn sức trẻ trên mặt tôi sao?
Tôi vội cất to giọng: “Anh choai choai ni nói răng rứa, tuổi mụ tui cũng bốn lăm rồi, ở quê còn hai đứa con mười bảy, mười tám cả đó!”
Trang Chi Hiền: “...”
Sau một hồi ngập ngừng, cuối cùng anh cũng cho tôi vào nhà.
“Trước khi đến, chắc người ta cũng có nói với dì rồi, bên tôi chủ yếu là lo hai bữa ăn một ngày và dọn dẹp đơn giản thôi.”
Tôi gật đầu, đáp: “Biết rồi, nỏ chi mô!”
Mẹ tôi đã dặn, hình như sức khỏe của Trang Chi Hiền không được tốt, bị đủ loại dị ứng kỳ lạ nên không thể ăn đồ ngoài.
Anh vừa từ nước ngoài về, bố mẹ không ở bên, gia đình mới thuê một dì nấu ăn ngon về chăm sóc anh ấy.
Tôi chỉ cần mỗi ngày trưa sang nhà anh, nấu hai bữa, dọn dẹp gọn gàng.
Buổi tối anh sẽ tự hâm lại ăn.
Nhìn chung công việc khá đơn giản.
Thấy tôi nhận lời sảng khoái, Trang Chi Hiền mỉm cười: “Vậy được, cứ quyết định vậy nhé dì. Sau này cháu nên gọi dì thế nào?”
Mẹ tôi họ Vương.
Tôi đáp: “Mi gọi tui là Dì Vương hay Mạ Vương cũng được cả!”
Trang Chi Hiền: “...Dì Vương.”
Buổi trưa, tôi vào bếp, dùng những loại gia vị vừa cao cấp, vừa thân thiện với môi trường và chống dị ứng trong nhà họ để làm một đĩa nấm mèo xào thịt chua ngọt và gỏi gà xé sợi, ngoài ra còn nấu thêm một nồi cơm to.
Bữa tối, tôi chuẩn bị cho anh ấy món tôm xào trứng trượt và rau chân vịt trộn giấm với lạc.
Ngày hôm sau tôi lại đến, cảm giác Trang Chi Hiền nhiệt tình hơn hẳn.
“Dì Vương, tay nghề nấu nướng của dì thật giỏi, cơm canh ngon lắm!”
Đương nhiên rồi, con nhà nghèo thì sẽ sớm biết lo liệu việc nhà.
Từ nhỏ xíu tôi đã biết nấu ăn, em trai tôi còn là một đứa mê ăn.
Thỉnh thoảng, hai chị em sẽ dành dụm tiền tiêu vặt, đi ăn quán, rồi về nhà bắt chước làm lại.
Nếu không phải tôi có ngón nghề này, mẹ tôi cũng chẳng yên tâm để tôi đi làm bảo mẫu.
Ngày thứ hai, tôi nấu cho Trang Chi Hiền món sườn hầm khoai tây đậu đũa, kèm thêm “bánh heo đắp chăn”, anh ăn đến mức không ngẩng đầu lên.
“Món bánh này thơm quá, chấm súp ăn rất ngon.”
Tôi thấy vô cùng thành tựu, bèn khen lại: “Cậu Trang ni ăn khỏe ghê, nước súp mới là tinh túy nớ!”
Người ta thường nói, muốn nắm giữ trái tim đàn ông thì trước tiên phải nắm được dạ dày của anh ta.
Nếu nói vậy, e rằng tôi đã chinh phục được Trang Chi Hiền bằng tài nghệ nấu ăn của mình.
Hơn một tháng nay, buổi sáng tôi làm việc ở nhà anh, sau khi tan ca thì về chỗ trọ mẹ thuê, rảnh rỗi thì đọc sách, ngày nào cũng bận rộn nhưng cũng rất có trật tự.
Trang Chi Hiền bề ngoài tuy trông có vẻ nghiêm túc, như một đóa hoa mọc trên đỉnh núi cao, nhưng sau khi quen thân thì nói nhiều vô cùng.
Anh kể cho tôi nghe về công việc của mình, kể về những chuyện thú vị lúc còn đi du học, thỉnh thoảng còn hỏi:
“Nhà dì có mấy đứa con?”
“Ra ngoài làm ăn có vất vả không?”
“Con cái học hành thế nào?”
Và nhiều câu hỏi khác nữa.
Tôi dựa theo tình hình nhà mình mà tán dóc với anh.
“Hai đứa nhỏ nhà tui đi học đại học cả rồi!”
“Nhỏ con gái tui học giỏi lắm! Tui đi làm kiếm tiền nuôi hắn đây nì!”
Trang Chi Hiền nghe say sưa, có lúc còn cảm thán: “Cả gia đình đồng tâm hiệp lực, hay thật, đợi đến khi con cái lớn rồi, dì coi như đã vượt qua khó khăn.”
Tôi cười: “Mi khéo ăn khéo nói ghê!”
Trang Chi Hiền đáp: “Đây là sự thật mà, chỉ cần cả nhà ở bên nhau là vui rồi!”
Thấy trên mặt anh thoáng hiện nét cô đơn, tôi không kìm được mà hỏi: “Rứa còn mi? Ba mạ mi mô?”
Trang Chi Hiền nghĩ ngợi rồi đáp: “Thực ra…ba mẹ cháu đã ly hôn từ khi cháu còn nhỏ, sau đó mẹ cháu tái hôn, rồi sống cùng với ba dượng.”
Thì ra là gia đình đơn thân.
Tôi thở dài: “Rứa ba ghẻ mi có đối xử tử tế với mi không?”
Anh im lặng một lúc rồi đáp: “Ba dượng rất tốt với cháu, nhưng ông ấy cũng có con riêng. Gần đây mẹ cháu…đang chuẩn bị lễ cưới cho con kế, nên vô cùng bận rộn.”
Bận rộn chăm lo cho con trai của người ta, còn con trai của mình thì không lo.
Đúng là khiến cho người ta chua xót.
Thấy tôi im lặng, Trang Chi Hiền nói: “Dì đừng nhìn cháu như thế, cháu không sao đâu, sau này cháu sẽ có…gia đình thuộc về mình mà.”
Lúc anh nói câu này, mang theo một nỗi buồn khó gọi tên.
Tôi động viên: “Chắc chắn sẽ có thôi, mi đẹp trai như ni, tìm vợ thì có khó chi?”
Trang Chi Hiền cuối cùng cũng cười : “Vâng, chắc chắn là dễ thôi.”