Thiên Diệp - Chương 3

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/20lZmHuXey

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

9. May mà sắp đến ngày khai giảng rồi.

Vì vậy, ngày cuối cùng của tháng chín, tôi đề xuất chuyện nghỉ việc.

Trang Chi Hiền sững sờ: “Tại sao…lại đột ngột vậy?”

Tôi hắng giọng: “Chuyện là, tui phải về quê, nhà nhiều việc, cần tui trở về lo liệu.”

Trang Chi Hiền mím môi, sắc mặt tái nhợt, nói: “Dì Vương, có phải cháu làm sai điều gì không? Cháu…cháu…có thể tăng lương cho dì, dì có thể tiếp tục làm được không?”

Mức lương hiện tại đã cao lắm rồi, còn tăng nữa thì lạ lùng lắm.

Tôi cũng chỉ là một người giúp việc, chẳng có gì quan trọng đến thế.

Phản ứng này của anh khiến bụng dạ tôi rối bời.

“Không có, nhà tui nhiều việc thật! Cha của mấy đứa nhỏ không khỏe, tui phải về chăm sóc ổng.”

“Xin lỗi nhé, cậu Trang, tui sẽ giới thiệu cho cậu một người khác thích hợp hơn.”

Tôi giặt sạch khăn lau, nhẹ nhàng đặt bên bồn rửa.

Sau lưng là một khoảng lặng dài.

Tôi thở dài, định mở cửa ra về thì Trang Chi Hiền đột nhiên xông đến nắm chặt lấy tay tôi.

Tôi giật mình ngẩng đầu lên, lại chạm phải ánh mắt tha thiết mà rối rắm ấy.

“Dì Vương…dì…cháu…”

Anh giống như một chàng trai đang cố lấy hết dũng khí để tỏ tình, trong ánh mắt đầy ắp sự chờ mong và luyến tiếc.

Tim tôi bỗng thắt lại, vội vã ngắt lời anh: “Cậu Trang! Tui đã 45 tuổi rồi, nhà còn hai đứa nhỏ nữa! Tui…thật sự phải đi rồi!”

Nói xong, tôi hất mạnh tay Trang Chi Hiền ra, chạy nhanh về.

10. Sau khi rời đi, lòng tôi trống rỗng vô cùng.

Ánh mắt của Trang Chi Hiền nhìn tôi trước lúc rời đi quá…đáng thương.

Khoảnh khắc ấy, tôi dường như không phải là người giúp việc của nhà anh nữa, mà là cô bạn gái nhẫn tâm bỏ rơi anh.

Haizz…Nhưng biết làm sao được chứ?

Tôi biết Trang Chi Hiền không dễ dàng gì. Bên dưới vẻ ngoài lạnh nhạt kia là một trái tim nóng bỏng thiếu thốn tình cảm.

Anh muốn có một gia đình, muốn gặp một cô gái mà mình và đối phương thật lòng yêu nhau.

Nhưng tôi…không phù hợp với anh.

Hy vọng sau này anh có thể tìm được một bến đỗ tốt.

Sau khi tôi nghỉ việc, em trai tôi cũng từ nhà máy “vinh quang trở về”.

Cả nhà chúng tôi cùng tụ họp trong căn trọ mà mẹ tôi thuê.

Em trai và tôi vốn luôn “vừa yêu vừa ghét”, vừa gặp mặt là nó đã chìa điện thoại khoe khoang: “Nhìn thấy chưa? Đây là tiền mà em cực khổ kiếm được đấy!”

Xì, chỉ có 8000 tệ.

Tôi đưa điện thoại của tôi cho nó xem.

Nó trợn tròn mắt: “Mười ngàn tệ? Làm giúp việc mà kiếm được nhiều tiền thế à?”

Tôi lén thở dài, thứ mà tôi bỏ ra không chỉ là tài nghệ nấu nướng và sức lao động của mình, mà còn có cả tình cảm thật sự nữa đó!

Thấy chị em tôi nói cười, mẹ đưa cho tôi một gói giấy.

“Đây là của người giới thiệu đem tới, nói là cậu chủ nhà đấy cảm ơn con trong khoảng thời gian này, nên đặc biệt gửi phong bì cho.”

Tôi mở ra nhìn, bên trong tận mười ngàn tệ tiền mặt.

Đây là tiền Trang Chi Hiền cho thêm hả?

Tôi sững người, ấp úng nói: “Số tiền này nên trả lại thì hơn.”

Đã nhận lương rồi mà còn nhận số tiền này nữa thì không thích hợp cho lắm.

Mẹ tôi nói: “Mẹ đã bảo không cần, mà người ta khăng khăng đưa cho bằng được, nói là nhất định phải nhận! Không còn cách nào khác nên mẹ mang về.”

Nhất thời, tôi thực sự không biết phải nói gì nữa.

Em trai tôi nhìn đến ngây ngốc, rồi thốt lên: “Trời má! Sớm biết làm bảo mẫu kiếm nhiều tiền thế này, con cũng giả nữ để làm rồi! Con cũng biết nấu ăn mà!”

Mấy tháng nay, nó dãi nắng dầm mưa ở nhà máy xi măng, từ một cậu trai kỹ thuật trắng trẻo trở thành sinh viên thể thao da ngăm, ngay cả cơ bắp cũng nhiều hơn.

Cứ như đổi thành một đứa em khác vậy.

Mẹ tôi nhịn cười, bảo: “Lần sau nếu có cơ hội tốt như thế, mẹ sẽ để dành cho con!”

Nói xong, ba mẹ tôi cười phá lên.

Em trai tôi cũng ngây ngô cười theo.

Gia đình vui vẻ hòa thuận.

Chỉ riêng tôi, đột nhiên nhớ đến căn nhà rộng lớn mà lạnh lẽo của Trang Chi Hiền, trong nhà chỉ có một mình anh mà thôi.

11. Một tuần sau, tôi nhập học.

Tất cả mọi thứ ở trường đại học đều khiến cho tôi xúc động và phấn khích.

Tôi thấy đâu đâu cũng mới mẻ.

Bởi vì khoảng thời gian trước kiếm được không ít tiền, tôi hào phóng mua cho mình một chiếc ipad và một cái điện thoại mới, tất nhiên là cả hai đều không đắt lắm.

Dưới sự khuyên nhủ của mẹ, tôi còn mua thêm vài bộ quần áo mới.

Bà ấy nói: “Tiền thì lúc nào cũng có thể kiếm, nhưng tuổi trẻ thì chỉ có một lần, phải biết chưng diện cho xinh đẹp.”

Thế là, tôi cũng chẳng cần phải giấu đôi mắt sáng dưới cặp kính gọng to nữa, cũng không còn mặc mấy cái áo bông hoa lòe loẹt hay quần bó quê mùa.

Khi tôi buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, mặc áo thun trắng tinh khôi, phối cùng chiếc quần short xanh nhạt bước vào lớp học, lập tức thu hút không ít ánh nhìn.

Tiết học đầu tiên trôi qua, tôi nhận được mấy lời mời kết bạn, đa số là từ các bạn nam cùng khoa.

Mai Mai, cô bạn cùng phòng của tôi ngồi cạnh bên cười, nói: “Ồ, cậu sắp trở thành hoa khôi lớp rồi đấy!”

Tôi đáp: “Nào có đâu!”

Bây giờ tôi thực sự không có tâm tư nghĩ đến chuyện yêu đương.

Đến tiết học kế tiếp, tôi mở điện thoại ra xem thời khóa biểu, bỗng nhìn thấy tên giảng viên ghi nổi bần bật trên đó - Trang Chi Hiền.

Tôi tròn mắt, nhìn thêm lần nữa.

Trang Chi Hiền?!
Không phải chứ? Thật sự trùng hợp đến vậy sao?

Nhưng cái tên này không phải là cái tên phổ biến.

Hơn nữa, tôi nhớ hình như Trang Chi Hiền  đúng là giảng dạy ở một trường đại học thật.

Trái tim tôi bỗng siết chặt, “thình thịch, thình thịch” như muốn nhảy ra ngoài.

Anh ấy sẽ không nhận ra mình đâu!

Tôi thầm nhủ bản thân.

“Reng reng reng.”

Chuông vào học vừa dứt, một bóng dáng quen thuộc chậm rãi bước vào lớp.

Anh vừa xuất hiện, trong lớp vang lên một tràng reo hò nho nhỏ: 

“Wow! Đẹp trai quá!”

“Đại học S mà cũng có cực phẩm như vầy à!”

“Má ơi, con chắc chắn sẽ chăm học!”

12. Vẻ mặt của Trang Chi Hiền rất lạnh lùng, xen lẫn chút vẻ chán đời, cấm dục.

“Chào cả lớp, yêu cầu của môn học này ở đây…”

“Lớp chúng ta sẽ đánh giá theo quá trình, điểm danh là quan trọng nhất. Vắng mặt quá 40% thì khỏi cần thi nữa!”

Giọng nói của anh cũng lạnh nhạt như con người anh vậy.

Trang Chi Hiền đứng trên bục giảng, thao thao bất tuyệt liệt kê đủ thứ yêu cầu, nghiêm khắc đến mức chẳng buồn để ý chúng tôi sống chết ra sao.

Nhưng các bạn nữ xung quanh đều nói: 

“Thầy ơi thầy đẹp thế này, em có chết cũng sẽ không nghỉ tiết đâu ạ!”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“Ai đi xin Wechat của thầy đi?”

Mai Mai huých tôi: “Này, hoa khôi lớp, chuyện xin wechat của thầy đẹp trai này phải nhờ vào cậu rồi.”

Tôi: “...”

Không cần đâu.

Tôi vốn đã có wechat của anh rồi.

Nhưng tôi không dám nói, cả tiết chỉ cúi gằm mặt, sợ sẽ bị phát hiện.

Chẳng bao lâu sau, Trang Chi Hiền lấy sổ ra điểm danh từng người.

Đợi đến lượt tôi, anh gọi lên: “Phùng Thiên Diệp.”

Chính là tên của tôi.

Tôi lí nhí đáp một tiếng: “Có.”

Trang Chi Hiền khựng lại thoáng chốc, ngẩng mắt liếc sang tôi một cái, không biểu lộ chút cảm xúc.

Khoảnh khắc đó, tim tôi như nhảy ra khỏi họng!
Thế nhưng ngay sau đó, không có gì xảy ra, anh vẫn tiếp tục điểm danh như bình thường.

Tôi không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, chắc anh không phát hiện đâu nhỉ?

Hình như không.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng thoáng dấy lên một chút hụt hẫng.

Xem ra đoạn tình cảm hồi nghỉ hè rồi cũng sẽ bị chúng tôi vùi lấp trong quá khứ.

Cứ như thế, một tiết trôi qua.

Trang Chi Hiền giảng rất hay, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, dẫn chứng phong phú. Hóa ra trong công việc, anh lại tỏa sáng như vậy.

Hết giờ, các bạn đều rời khỏi phòng học.

Điện thoại tôi bỗng nhận được một tin nhắn: “Đến phòng nước gặp anh!”

“!”

 

Người gửi tin nhắn chính là Trang Chi Hiền!

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo