NHÀ CÓ ÔNG ANH TRAI MẮC CHỨNG TỰ KỶ - 4

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Nhưng không sao, tôi là người rất tốt mà!
 
Nghĩ vậy, tôi bước đến hỏi: "Anh ơi, anh ăn sáng chưa?"
 
Nghe vậy, Thẩm Hàn Chu lắc đầu, chỉ vào tờ 50 tệ trên bàn trà.
 
Ý tứ rất rõ ràng.
 
Đó là tiền ba mẹ để lại cho chúng tôi đi mua đồ ăn sáng.
 
Vì anh ấy không biết tôi muốn ăn gì, nên cứ ôm bụng đói chờ tôi dậy.
 
Nhận ra điều này, ánh mắt tôi hơi dao động.
 
Ở một góc độ nào đó, anh ấy đúng là một người anh trai tốt.
 
Tôi đè nén những suy nghĩ linh tinh, cầm lấy tờ tiền rồi nhét vào túi. 
 
Nghĩ đến việc trước khi xuyên vào truyện tôi vẫn luôn muốn thử uống nước đậu mà chưa có cơ hội, lần này có dịp rồi, mắt tôi sáng lên, vội vàng nói: "Đi thôi anh, đi ăn sáng nào!"
 
Thấy tôi hào hứng như vậy, mắt Thẩm Hàn Chu hơi mở to, nhưng vẫn ngoan ngoãn cùng tôi ra ngoài.
 
Chúng tôi đến một quán ăn sáng trong hẻm nhỏ.
 
Đúng lúc tám, chín giờ sáng, quán ăn đông nghịt người.
 
Các ông lão tụm năm tụm ba vừa ăn vừa chuyện trò, còn những người trẻ đi làm thì vội vã mua mấy cái bánh bao mang đi.
 
Hơi nước bốc lên từ mấy cái xửng hấp, tràn ngập hương vị nhân gian.
 
Trong làn khói trắng mờ mịt, tôi tìm đại một chỗ ngồi trong quán. 
 
Đảo mắt một vòng, thấy có người đang uống nước đậu rất khí thế, tôi động lòng, cũng gọi một tô lớn. 
 
Thẩm Hàn Chu chắc cũng chưa từng uống, chỉ yên lặng nhìn tôi gọi món.
 
Ngoài món đó ra, tôi còn gọi bánh bao hấp và bánh quẩy, cảm thấy đủ rồi thì đặt thực đơn xuống.
 
Chẳng bao lâu sau, bữa sáng được bưng lên.
 
Tôi liếc nhìn bát nước đậu màu xám, có chút không dám thử, liền nảy ra sáng kiến, rót vào một cái bát to khác đưa cho Thẩm Hàn Chu: "Anh, anh nếm thử trước đi."
 
Thẩm Hàn Chu không nghĩ nhiều, bưng bát lên uống một ngụm lớn.
 
Thấy vậy, tôi vội hỏi: "Thế nào, ngon không?"
 
Giây tiếp theo, khuôn mặt vốn trắng trẻo của thiếu niên bỗng vặn vẹo, anh ấy luống cuống xua tay: "Không, không..."
 
[Phụt haha, nữ phụ này coi chứng tự kỷ của nam chính như bug để xài rồi!]
 
[Ơ, sao tôi cảm thấy ánh mắt ngóng trông của em gái thực ra là muốn uống thật ấy, đáng yêu ghê.]
 
[Không uống nổi thì thôi đi? Lấy cái bánh vòng chiên lên, bóp vụn ra thả vào nước đậu, rồi thêm dưa muối, nước tương, cuối cùng vứt cả vào thùng rác cho rồi!]
 
[Hahaha nhìn nam chính gấp đến mức suýt mở miệng nói luôn rồi kìa!]
 
Tôi liếc nhìn bình luận, lại liếc sang Thẩm Hàn Chu đang thè lưỡi cho tan mùi, lặng lẽ gắp một cái bánh bao nhỏ.
 
Hehe.
 
Nếu uống không ngon thì cứ để anh ấy uống thôi, tôi khỏi phải thử.
 
8.
 
Từ hôm đó, mỗi lần ăn với tôi, Thẩm Hàn Chu đều đề cao cảnh giác thêm vài phần.
 
Những món kỳ lạ, anh ấy chỉ nếm thử một chút rồi thôi.
 
Ví dụ như món chao mà tôi mua về.
 
Món đậu hũ thối tôi muốn thử.
 
Hay ly nước ép hoa quả hỗn hợp do chính tay tôi làm.
 
Lâu dần, tần suất Thẩm Hàn Chu mở miệng cũng nhiều lên: "Em gái, nước ép em làm rất ngon, lần sau đừng làm nữa."
 
Mẹ tôi thì rất vui vẻ hưởng ứng tôi, nhưng sau khi nếm thử một ngụm nước ép của tôi thì lập tức đưa cho ba tôi uống, rồi chẳng bao lâu sau, máy ép trái cây trong nhà bỗng dưng đều biến mất.
 
Tôi: "..."
 
Trải những ngày như thế, kỳ nghỉ hè nhanh chóng kết thúc.
 
Tôi đi học tiểu học, Thẩm Hàn Chu lên trung học cơ sở.
 
May mắn là tiểu học và trung học ở cùng một khu, nên việc đưa đón cũng tiện.
 
Ban đầu tôi còn lo lắng Thẩm Hàn Chu sẽ bị bắt nạt ở trường, nhưng hóa ra là tôi nghĩ nhiều rồi.
 
Có vẻ trong giai đoạn đầu truyện này, người xấu tính nhất chính là tôi.
 
Mà hiện giờ: tôi, đã trở thành cô em gái ngoan ngoãn chuẩn mực.
 
9.
 
Thoắt cái đã ba năm trôi qua.
 
Một hôm tan học vào thứ sáu, tôi như thường lệ đứng trước cổng trường đợi Thẩm Hàn Chu, nhưng đợi mãi tới trời tối vẫn không thấy anh ấy.
 
Tim tôi bỗng nhảy thót.
 
Theo lý thì cấp hai cũng tan học rồi mới phải.
 
Dù Thẩm Hàn Chu không bị tự kỷ nặng lắm, nhưng anh ấy rất ít khi thân thiết với người khác, ngày thường luôn đến đón tôi.
 
Mí mắt tôi giật giật, một nỗi bất an lặng lẽ dâng lên. Tôi không kịp nghĩ nhiều, vội chạy về phía khu trung học.
 
Khoảng cách từ tiểu học sang trung học không xa lắm.
 
Giờ này, trong trường học vắng tanh.
 
Tôi tìm tới lớp học của Thẩm Hàn Chu, nhưng không thấy anh ấy đâu.
 
Ngẩng đầu nhìn bầu trời tối mịt, không hiểu sao, có lẽ vì Thẩm Hàn Chu không ở bên cạnh nên dòng bình luận cũng biến mất luôn.
 
Chẳng lẽ hôm nay anh ấy có việc về trước?
 
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo