"Bốp!" Một tiếng, hai cái trán đập thẳng vào nhau.
Tôi đau đến mức suýt khóc, ngồi bệt xuống đất, đau ê ẩm mông.
Thấy vậy, Thẩm Hàn Chu lúng túng, theo bản năng muốn kéo tôi dậy. Nhưng trong mắt người ngoài, lại giống như anh ấy đã xô tôi ngã.
Đúng lúc đó, mẹ đã bước tới.
Tôi còn tưởng mẹ sẽ bênh Thẩm Hàn Chu, ai ngờ…
Mẹ vội vàng đỡ tôi dậy, phủi bụi trên quần ngủ, dịu dàng hỏi có đau không, chưa kịp đợi tôi trả lời đã quay sang, ánh mắt hơi trách móc nhìn Thẩm Hàn Chu, giọng điệu nghiêm khắc:
"Hàn Chu, mẹ đã vì con mà hao tổn bao nhiêu tâm sức, em gái con từ nhỏ sống với ông bà, khó khăn lắm mới về nhà, dù con không thích em, cũng không thể bắt nạt em được!"
Mẹ cho rằng anh ấy vì sợ tôi giành mất tình yêu của ba mẹ mà ra tay.
Ngoài cửa, Thẩm Hàn Chu lắc đầu, như muốn giải thích, nhưng mẹ lại nghiêm nghị nói:
"Mau xin lỗi em! Con biết nói mà, đâu phải câm đâu!"
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Hàn Chu càng thêm ảm đạm, càng gấp gáp càng không thốt nên lời.
[Hừ, quả nhiên, tôi đã nói nữ phụ không phải thứ tốt đẹp gì rồi mà!]
[Nhỏ vậy đã biết giở trò, đúng là đóa bạch liên hoa giả tạo!]
[Có vẻ từ đây mẹ bắt đầu tin tưởng nữ phụ mù quáng rồi đúng không? A a a a! Cảm giác bất lực như đấm không xuyên qua màn hình ấy!]
Giữa lúc bình luận càng quét ngày càng dữ dội,
Tôi chủ động lên tiếng:
"Mẹ, anh không có đẩy con đâu, là con cúi xuống nhặt bút giúp anh, không cẩn thận đụng vào nhau thôi. Mẹ xem, anh còn đặc biệt tới hỏi con thích ăn món gì nữa mà."
Vừa dứt lời, không chỉ mẹ ngây người mà cả làn sóng bình luận trước mặt tôi cũng lặng đi vài giây.
6.
[??? Nữ phụ thật sự có lương tâm rồi?]
[Cảm giác có gì đó kỳ lạ, chưa chắc, phải quan sát thêm, lỡ đâu đang cố lấy lòng mọi người thôi?]
[Ai biết được, có khi đang bày trò để cày độ thiện cảm cũng nên...]
Tôi mặc kệ những dòng bình luận đó, lấy quyển vở từ tay Thẩm Hàn Chu đưa cho mẹ xem.
Anh em ruột với nhau, cần gì đấu đá lẫn nhau chứ.
Tôi không muốn chơi trò cung đấu trong chính nhà mình.
Mẹ nhận lấy quyển sổ, thấy trên đó viết đầy tên các món ăn, lại ngẩng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc mà chân thành, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đưa lại vở cho Thẩm Hàn Chu, giọng nói dịu lại:
"Nhiên Nhiên, những năm qua bố mẹ đã không chăm sóc con tốt, nhưng từ giờ con đã về nhà rồi, mẹ sẽ ghi nhớ những gì con thích."
Nghe vậy, tim tôi hơi rung động.
Trong truyện, Thẩm Thanh Nhiên được ông bà nuông chiều ở quê, lúc trở về nhà thì nhận ra sự chênh lệch tình cảm, từ đó trở nên bất mãn mà cố gắng tranh giành sự quan tâm từ bố mẹ, đồng thời âm thầm bắt nạt Thẩm Hàn Chu.
Cô ta tưởng mình che giấu hoàn hảo, nhưng không biết rằng, mẹ luôn tin tưởng cô ta, nên đến cuối cùng, khi cô ta bị ép ra nước ngoài, mẹ là người đầu tiên phản đối, thậm chí vì thế mà rạn nứt với con trai, khiến gia đình tan vỡ.
Giờ tôi đã trở thành cô ấy, tất nhiên sẽ không lặp lại sai lầm cũ.
Nghĩ tới đây, tôi cười nói:
"À đúng rồi, anh trai con thông minh lắm đó, con chỉ nói một lần mà anh đã nhớ hết rồi!"
"Thật sao?"
Mẹ hơi ngạc nhiên nhìn sang Thẩm Hàn Chu.
Đối mặt với ánh mắt của hai chúng tôi, gương mặt tái nhợt của Thẩm Hàn Chu dần dần ửng đỏ, nhưng vẫn kiêu ngạo gật đầu.
Tôi không nhịn được cười ra tiếng.
7.
Mấy ngày sau đó, thấy tôi và Thẩm Hàn Chu chung sống hòa thuận, mẹ tôi cuối cùng cũng yên tâm.
Nhưng bình luận bay trên màn hình thì không yên tâm chút nào.
[Mẹ à, đừng tin! Chắc chắn nữ phụ đang dốc hết sức chuẩn bị chơi xỏ nam chính đấy!]
[Ai bảo nữ phụ diễn giỏi cơ chứ, nghĩ đến việc hai người họ sắp phải ở riêng với nhau là tôi đã thấy bức rồi.]
[Để tôi đoán nhé, đợi ba mẹ đi rồi, nữ chính sẽ lập tức trở mặt đúng không?]
Tôi: "..."
Thật lòng mà nói, tôi chưa từng học trò trở mặt trong kịch Tứ Xuyên* đâu.
*Kịch Tứ Xuyên là một thể loại kịch truyền thống nổi tiếng của Trung Quốc, đặc trưng với kỹ thuật "biến mặt" (thay đổi mặt nạ nhanh chóng), diễn xuất sinh động, và âm nhạc đặc sắc.
Một sáng nọ, khi tôi thức dậy thì phát hiện ba mẹ đã ra ngoài cả rồi.
Chỉ còn lại một mình Thẩm Hàn Chu ngồi lẻ loi trong phòng khách.
Vì đang là kỳ nghỉ hè, anh ấy mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản và quần dài, ngồi yên lặng đọc sách trên sofa.
Nghe thấy tiếng động, anh ấy ngẩng đầu lên.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt, khiến gương mặt tuấn tú ấy càng thêm trắng trẻo, đôi mắt ngây thơ, trông cực kỳ dễ bắt nạt.