Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ đâu đó vọng tới.
Tôi theo bản năng nấp sau bức tường góc hành lang, lờ mờ nghe thấy tiếng người.
"Không ngờ Thẩm Hàn Chu lại bị tự kỷ đấy. Buồn cười ch mất, bình thường làm ra vẻ cao ngạo lắm cơ mà, tưởng mình ghê gớm lắm chứ, ai dè lại là một thằng tàn tật, nói năng cũng không ra hồn."
"Nhưng mà chúng ta làm vậy có phải hơi quá đáng không, nhốt cậu ta trong kho, lỡ có chuyện gì..."
"Sợ gì chứ, nghe nói bọn tự kỷ đều tự ti, nhút nhát lắm, chắc chắn không có gan tố cáo tụi mình đâu!"
"Chậc, ai bảo Mạnh Linh cứ chạy theo đối tốt với cậu ta làm gì."
Mạnh Linh.
Là nữ chính trong nguyên tác, cô ấy hiền lành tốt bụng, lại còn ngồi cùng bàn với Thẩm Hàn Chu.
Chẳng lẽ vì Mạnh Linh đối xử tốt với Thẩm Hàn Chu nên mới khiến người khác ghen tỵ?
Khả năng này rất cao.
Tôi trầm mặc trong giây lát, nhưng cuối cùng vẫn lập tức chạy về phía nhà kho cũ sau trường.
Nhà kho cũ ấy dùng để chứa bàn ghế hỏng, bình thường chẳng ai tới.
Tôi vừa tới gần đã nghe thấy tiếng đập cửa từ bên trong.
Chắc chắn là Thẩm Hàn Chu!
Mắt tôi sáng lên, đang định chạy tới thì bất ngờ bị thứ gì đó đập mạnh vào sau đầu.
Cơn đau dữ dội ập tới, tôi loạng choạng ngã xuống đất, trước mắt tối sầm.
Dòng bình luận biến mất bỗng nhiên lại xuất hiện.
[Khoan đã, sao lại thế này? Nữ chính không phải là người hiền lành sao? Sao lại ra tay với em gái thế?!]
[Cảm giác kỳ kỳ, ánh mắt nữ chính đáng sợ quá.]
[Aaaaa tôi thấy em gái chảy máu rồi! Không phải ch thật đấy chứ?!]
Nữ chính xuất hiện rồi sao?
Tôi theo bản năng đưa tay ôm lấy đầu, cảm giác ấm nóng tràn ra. Trong bóng tối, tôi chỉ kịp thấy một bóng dáng gầy gò bước ngang qua người mình, đi thẳng về phía cửa kho.
Nhưng tầm nhìn của tôi ngày càng mờ đi.
Chẳng lẽ... tôi thật sự sắp ch rồi?
10.
"Em gái, em tỉnh lại đi!"
Bên tai, một giọng nói đầy lo lắng không ngừng gọi tôi, kéo ý thức đang trôi dạt của tôi quay trở về với cơ thể.
Tôi lờ mờ mở mắt, đập vào mắt là gương mặt đầy lo lắng của Thẩm Hàn Chu.
Anh ấy lo đến mức môi khô nứt, ngồi xổm bên cạnh tôi, khóe mắt ửng đỏ.
Tôi đảo mắt nhìn quanh, xung quanh tối đen như mực.
À.
Vẫn còn ở trong trường học.
Nhưng mà…
Không phải Thẩm Hàn Chu đã được Mạnh Linh cứu đi rồi sao? Sao lại quay lại rồi?
Tôi mở miệng, nhưng còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy tiếng còi xe cứu thương.
Mấy nhân viên y tế mặc áo blouse trắng mang cáng xuống, khiêng tôi lên, Thẩm Hàn Chu cũng lên xe theo, còn lấy điện thoại ra gọi cho mẹ.
Anh ấy nói rất ngắn gọn:
"Mẹ, con... con tìm thấy em gái rồi. Gặp ở bệnh viện số 1 sau nhé ạ."
Tôi: "..."
Nói vậy thật sự không làm bố mẹ sợ ch khiếp à?
Nhưng Thẩm Hàn Chu rõ ràng không nghĩ vậy, cúp điện thoại xong, liền nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi nhạy bén nhận ra tay anh ấy đang run, nhưng tôi không còn sức để lên tiếng, chỉ có thể yếu ớt nắm lại tay anh ấy.
Một đống câu hỏi trong đầu tôi không có lời giải đáp.
Nhưng mí mắt tôi càng lúc càng nặng, đang muốn ngủ thì lại bị Thẩm Hàn Chu gọi dậy:
"Em gái, không được ngủ!"
"Anh trai kể chuyện cho em nghe nhé!"
[Aaaaa đây là lần đầu tiên tôi thấy nam chính nói nhiều thế đấy!]
[Em gái bảo bối trông yếu quá, hu hu hu, nó đã làm chuyện xấu gì đâu, đừng ch mà.]
[Chẳng lẽ là cưỡng chế offline game à?]
Tôi bắt được câu cuối cùng, trong cơn hấp hối bỗng ngồi bật dậy trong lòng.
Nguy hiểm thật!
Vất vả lắm mới nhặt lại được cái mạng này, không thể dễ dàng ch như vậy được!
11.
Tôi cố gắng lên tinh thần, gắng gượng đến bệnh viện.
Dù có tiêm thuốc mê, tôi cũng cố mở mắt, sợ rằng nếu nhắm mắt thì sẽ không thể tỉnh lại được nữa.
Cho đến khi ca phẫu thuật kết thúc, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi qua được giai đoạn nguy hiểm và được đẩy vào phòng bệnh thường, thì đã là sáng ngày hôm sau.
Vừa mở mắt ra đã thấy bố mẹ và Thẩm Hàn Chu đang đi tới đi lui ở cửa phòng bệnh.
Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của tôi, mắt mẹ lập tức đỏ hoe, theo phản xạ trách Thẩm Hàn Chu:
"Đều tại con, nếu không phải em gái đi tìm con, cũng đâu đến nỗi bị thương!"
Thẩm Hàn Chu mím môi, không phản bác.