Tôi lướt mắt qua, cảm giác ngon miệng bay biến đi hơn nửa.
Cố nuốt nốt vài miếng cuối cùng, tôi đứng dậy: "Con ăn no rồi, con về phòng trước đây."
Thấy vậy, mẹ hơi nhổm người lên: "Nhiên Nhiên…"
Tôi dừng bước, quay đầu lại.
Bên bàn ăn, người phụ nữ gần bốn mươi tuổi ánh mắt ngập ngừng, môi mấp máy, như muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu: "Con đi đi."
Tôi không hiểu gì, đặt bát vào bồn rửa rồi tự về phòng mình.
Tình huống thế này, lúc tôi mới về đã đoán trước được, nên cũng chẳng để tâm lắm.
Cứ tưởng đêm nay mọi chuyện sẽ trôi qua như vậy.
Nhưng không ngờ, khi tôi tắm xong, chuẩn bị đi ngủ thì cửa phòng lại bị gõ.
Tôi cứ tưởng là mẹ, nên đi ra mở cửa.
Kết quả có chút ngoài dự đoán…
Người đứng ngoài lại là Thẩm Hàn Chu!
Thiếu niên rụt rè đứng ngoài cửa, đôi mắt đen láy rơi vào người tôi.
"Anh có việc gì à?" Tôi hơi do dự, hỏi.
Nửa đêm thế này, anh ấy tìm tôi có chuyện gì?
Nghe tôi hỏi, sắc mặt thiếu niên căng thẳng, vội vàng giơ tay, đưa cho tôi xem những chữ đã viết sẵn trên quyển vở.
Tôi theo phản xạ nhìn theo động tác của anh ấy, rồi sững sờ khi đọc được chữ trên đó.
Trên vở viết…
“Em gái thích ăn món gì?”
“Em nói đi, anh sẽ ghi lại.”
“Lần sau sẽ ăn món em thích.”
4.
Nét chữ của thiếu niên thanh thoát, sạch sẽ, giống hệt như đôi mắt trong trẻo đang nhìn tôi.
Những dòng bình luận ngay lập tức tràn ngập trước mắt tôi.
[Hu hu hu nam chính thật sự là một em bé ngoan quá! Dì hôn một cái nào!]
[Nhưng mà tại sao nam chính lại đối xử tốt với nữ phụ vậy chứ! Cô ta chắc chắn đang giả vờ, chắc sẽ tranh thủ lúc không ai nhìn mà châm chọc nam chính cho coi!]
[Mặc dù vậy, nhưng thái độ của nữ phụ vừa rồi lại không giống kiểu người như vậy lắm nhỉ...]
[Bình luận bên trên, phạt đọc lại truyện một trăm lần đi!]
Bình luận bắt đầu cãi nhau loạn cả lên, làm tôi hoa cả mắt, vô thức nhíu mày.
Thẩm Hàn Chu không nhìn thấy những bình luận đó, nhưng thấy tôi nhíu mày, anh ấy trở nên luống cuống, ngón tay siết chặt quyển sổ đến trắng bệch.
Một lúc sau, anh ấy cúi đầu, bàn tay đang cầm vở cũng buông thõng, ôm quyển vở lặng lẽ xoay người định rời đi.
Bóng dáng gầy gò đó như chìm vào bóng tối hành lang, nửa sáng nửa tối.
Nhưng anh ấy chưa đi được mấy bước thì đã dừng lại.
Bởi vì tôi đã kéo lấy tay áo anh ấy lại.
Thẩm Hàn Chu quay đầu lại, trong mắt còn đọng lại sự hụt hẫng.
Tôi mím môi.
Thật ra trước khi xuyên sách, tôi là con một, không có anh chị em, cũng chẳng có kinh nghiệm làm em gái.
Ban đầu còn nghĩ nước giếng không phạm nước sông, nhưng mà…
Ai có thể từ chối một người anh ngoan ngoãn thế này chứ!
Tôi cong môi, bắt đầu kể tên các món ăn:
"Em thích sườn xào chua ngọt, tôm hấp miến tỏi, cải thìa xào khoai môn, cà tím sốt tương, thịt chiên giòn sốt chua ngọt,..."
Tôi đọc một tràng dài tên các món ăn, thiếu niên đối diện ban đầu chỉ hơi đờ người thì bây giờ càng thêm đơ, nhưng vẫn nhanh chóng cầm bút ghi chép lia lịa, nghiêm túc chẳng khác nào đang làm bài thi!
[Không thể tin được, nữ phụ lại thật sự liệt kê à! Sao lại cảm thấy buồn cười thế này hahahaha]
[Nam chính: Em gái à, em chậm lại chút đi! Bút của anh sắp tóe lửa đến nơi rồi!]
[Ha ha ha, nam chính hoàn toàn đơ luôn rồi.]
[Kiểu này tính ra cũng là một loại hành hạ nam chính nhỉ, bắt nạt vì phản ứng chậm hahaha]
5.
Tôi liếc thấy dòng bình luận cuối cùng, định lặp lại lần nữa thì thấy Thẩm Hàn Chu đã ngừng bút, ôm chặt quyển vở như báu vật, còn cười với tôi một cái, sau đó như nhớ ra điều gì, lại cúi đầu hí hoáy viết gì đó.
Tôi nhìn thoáng qua tên những món ăn dày đặc trên sổ, chợt nhớ ra.
Là nam chính nên đương nhiên trí tuệ của Thẩm Hàn Chu không những không có vấn đề mà còn vượt trội hơn người thường.
Chút món ăn này đối với anh ấy chắc chẳng là gì.
Nghĩ vậy tôi yên tâm, nhưng ngay lúc đó, ở khúc cua tầng hai truyền đến tiếng bước chân, giọng mẹ từ xa tới gần:
"Hàn Chu, con làm gì ở cửa phòng em gái thế?"
Nghe thấy giọng mẹ, Thẩm Hàn Chu hoảng hốt, cây bút trong tay rơi "bốp" xuống đất.
Chiếc bút nước màu đen lăn hai vòng, dừng lại dưới chân tôi.
Tôi ngồi xổm định nhặt lên, nhưng Thẩm Hàn Chu cũng đồng thời cúi người.