Khi tôi run rẩy cầu xin tha thứ, anh ta lại khẽ cắn vào cằm tôi, giọng khàn khàn nói:
“Chẳng phải do chính em tự tay rước họa vào thân sao?”
“Bây giờ, cho dù mệt đến đâu cũng phải chịu đựng cho tôi.”
Sáng hôm sau, trước khi bỏ trốn, tôi vẫn còn mạnh miệng châm chọc anh ta yếu đuối, vô dụng.
Thế mà ba ngày sau, anh ta lại trở thành anh trai kế của tôi, dọn hẳn về nhà tôi ở.
Đêm hôm đó, bố đứng trước cửa phòng tôi, khuyên tôi đừng đắc tội với người đang nắm quyền lực nhà họ Phó này.
Chỉ cách một bức tường, tôi bị Phó Thời Uyên bế ngồi trên đùi, dùng cà vạt nhét chặt miệng tôi, nhếch môi cười lạnh:
“Em gái à, có gan nói tôi vô dụng, vậy thì đêm nay thử xem em có bản lĩnh không khóc không.”