Lưới tình ngọt ngào - Chương 6 - Hết

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

20

 

Sự trả thù của Phó Thời Uyên với nhà họ Tần không dừng lại ở chuyện hôm đó tại đồn cảnh sát.

 

Nghe nói Tần Nhiên khi đang nằm trong phòng bệnh lại vô duyên vô cớ bị người đánh cho một trận, phải chuyển thẳng vào cấp cứu.

 

Sau đó cha của Tần Vi Vi cũng gặp chuyện.

 

Trong giới có người nặc danh tố cáo ông ta nhận hối lộ.

 

Hội đồng quản trị dễ dàng tìm được chứng cứ, chẳng mấy chốc đã tống ông ta vào trong.

 

Khi tôi đọc được tin tức này thì đã là sáng hôm sau.

 

Đúng lúc ba tôi gọi điện tới, mừng rỡ chia sẻ với tôi.

 

“Tên họ Tần kia cuối cùng cũng ngã rồi! Nghe nói là trợ lý của Thời Uyên mang chứng cứ đến đó!”

 

“Thật sự, đứa trẻ Thời Uyên này, đừng nhìn nó lăn lộn trong thương trường nhiều năm, nhưng vẫn giữ nguyên chính nghĩa đầy mình!”

 

“Ninh Ninh, gặp anh con thì nhất định bảo nó lúc nào rảnh về nhà ăn cơm, ba sẽ tự tay xuống bếp nấu cơm cho nó!”

 

Tôi vừa định trả lời, thì người đàn ông bên cạnh vốn đang ngủ say chẳng biết tỉnh dậy từ lúc nào.

 

Giọng khàn lười biếng, không hề hạ thấp chút nào.

 

“Em dậy sớm vậy?”

 

Anh hơi nheo mắt, kéo tôi về lại vòng tay.

 

“Ngủ thêm với anh một lát.”

 

Động tác cầm điện thoại của tôi lập tức cứng đờ.

 

Đầu dây bên kia ngoài sự im lặng, chỉ còn tiếng gió gào rít thê lương.

 

Tôi: “…”

 

…Xong rồi.

 

21

 

Giữa trưa, nắng gay gắt nhất, tôi và Phó Thời Uyên đứng trước cửa nhà.

 

Toàn thân tôi lạnh ngắt như một cái xác.

 

Trước khi bước vào, tôi ảm đạm nhìn anh: “Em cảm thấy ba em sẽ giết chết cả hai chúng ta mất.”

 

Anh có lẽ còn chưa tỉnh ngủ, tinh thần chưa ổn định, cười cười, bắt đầu nói bậy.

 

“Nghe cũng lãng mạn mà, chúng ta sống chết có nhau.”

 

Tôi: “…”

 

Đúng là thần kinh.

 

Đẩy cửa vào nhà, quả nhiên thấy ba tôi – Chủ tịch Mạnh đang ngồi trên sofa, gương mặt âm trầm, trông như bão sắp kéo đến.

 

Ông chỉ tay về phía chúng tôi, vừa định mở miệng quở trách, thì chuông điện thoại reo.

 

Ba tôi nghe máy.

 

Không biết bên kia nói gì, từ sắc mặt bình thản chuyển sang sững sờ, cuối cùng kinh ngạc bật dậy.

 

“Muốn tôi thay thế vị trí của lão Tần?”

 

“Việc này có ổn không chứ…!”

 

“À, nếu thật sự không có ai, tôi tạm thời gánh vác cũng được.”

 

Khóe môi ông không kìm được, nụ cười rạng rỡ, còn giả vờ tiếc nuối:

 

“Sao lão Tần lại hồ đồ thế chứ, bị xử năm năm, ra tù rồi thì trong giới còn sống sao nổi.”

 

“Hahaha… khụ khụ khụ!! Khụ khụ khụ!!”

 

Ông nhịn không nổi bật cười, vội vàng giả vờ ho để che giấu.

 

Cúp máy xong, tôi không để ông có cơ hội nói gì.

 

Lập tức chạy đến ôm chặt lấy cánh tay ông.

 

“Wow! Ba thật lợi hại quá đi.”

 

“Ba thăng chức rồi sao?”

 

Ba hoàn toàn không bị tôi dỗ ngọt, rút tay về.

 

Khôi phục lại vẻ nghiêm nghị, nhìn về phía Phó Thời Uyên.

 

“Đừng tưởng là cậu kéo lão Tần ngã ngựa, lại còn đẩy tôi lên vị trí này, thì tôi sẽ bỏ qua hết mọi chuyện!”

 

“Cậu coi tôi là loại bán con gái sao?!”

 

Phó Thời Uyên vẫn giữ thái độ khiêm nhường.

 

“Là hội đồng quản trị công nhận năng lực của chú Mạnh đủ để ngồi vào ghế đó, cháu chỉ thuận thế mà thôi.”

 

Ba tôi bị dỗ, khóe môi lại kìm không nổi mà nhếch lên.

 

Thấy vậy, tôi lập tức hò reo, mở chế độ nịnh hót.

 

“Ba lợi hại tuyệt vời! Quả thực là người cha vĩ đại nhất thế giới!”

 

“Cút đi!”

 

Mặt ông đỏ lựng, xua tay quát tôi.

 

22

 

Ngọn giáo lập tức chỉ về phía Phó Thời Uyên.

 

Trùng hợp thay, ba tôi lại chưa kịp thì đã bị cắt ngang.

 

Dì Hướng vừa cầm bình xịt dưỡng ẩm xịt lên mặt, vừa liếc ba tôi một cái.

 

“Trẻ con tình nguyện ở bên nhau thì cứ để chúng ở bên nhau thôi.”

 

Ba tôi như quả pháo, nhưng nổ toàn thân ông, không vạ lây sang ai khác.

 

“Chúng nó là anh em!”

 

Phó Thời Uyên bình tĩnh giải thích:

 

“Chú Mạnh, cháu có hộ khẩu riêng.”

 

“Không ảnh hưởng gì cả.”

 

Thấy ông không nói gì.

 

Dì Hướng đặt mạnh bình xịt xuống bàn, rõ ràng đã tức giận, cười gượng mà châm chọc:

 

“Ông làm như gặp đại địch vậy. Nếu ông thật sự sợ thiên hạ dị nghị sau khi bọn trẻ kết hôn, thì tôi ly hôn với ông luôn, để chúng nó thoải mái bên nhau.”

 

Nói xong liền làm bộ định đi lấy giấy kết hôn.

 

Ba tôi hoảng hốt kéo bà lại, “Nói bậy bạ gì đó?!”

 

Ông thậm chí không muốn nhìn chúng tôi, cau mày phất tay xua đuổi.

 

“Đi, đi, đi, đừng để tôi thấy chướng mắt!”

 

Dì Hướng liếc mắt ra hiệu với tôi một cái.

 

Đó xem như là đồng ý ngầm rồi.

 

Trước khi rời đi, tôi nhân lúc ông không chú ý, ôm lấy mặt ông, hôn chụt một cái lên cái trán bóng loáng.

 

“Con yêu ba nhất!”

 

“Hừ.”

 

Vẻ mặt chuyển từ âm u sang sáng sủa của ông, thế nào cũng che giấu không nổi.

 

23

 

Vài ngày sau, ba gọi Phó Thời Uyên về nhà uống rượu.

 

Không cho tôi và dì Hướng tham gia.

 

Chỉ là cuộc trò chuyện riêng giữa hai người đàn ông.

 

Khi Phó Thời Uyên quay lại, anh đã uống đến mức đứng còn không vững.

 

Anh nâng mặt tôi lên, cúi đầu định hôn, nhưng ngay sát khoảnh khắc chạm môi lại dừng lại, khóe môi khẽ cong, giọng trầm khàn, vừa gợi cảm vừa lưu luyến: “Rượu có mùi khó chịu.”

 

“Anh đi tắm trước đã.”

 

Sau khi uống say, Phó Thời Uyên nói rất nhiều.

 

Anh mang theo hương thơm mát sau khi tắm, ôm tôi ngồi trên ghế dài ngoài ban công, hôn tôi.

 

“Anh yêu em.”

 

Anh buông tôi ra, khẽ nói.

 

“Ba em nói em là người ông ấy yêu nhất trên đời này.”

 

Tôi mím đôi môi bị anh hôn đến đỏ rực, gật đầu.

 

“Đúng vậy mà.”

 

Phó Thời Uyên nhìn tôi.

 

“Anh cũng vậy.”

 

Đôi mắt anh ánh lên nỗi cô đơn nhàn nhạt.

 

“Nhưng lúc đầu em rất ghét anh.”

 

“Anh đến trường em vô số lần để tình cờ gặp, muốn nói chuyện với em mà em chẳng thèm để ý.”

 

“Ngay cả khi em bị ngã, anh muốn bế em đi bệnh viện, em cũng chỉ chờ đàn anh của mình đến đón.”

 

Tôi sững sờ, há hốc miệng.

 

Tôi vẫn luôn nghĩ mỗi lần anh tìm tôi nói chuyện là để hỏi thăm tin tức của Tần Vi Vi.

 

Chuyện tôi bị ngã…

 

Tôi còn tưởng chính anh đứng sau, cố ý giúp Tần Vi Vi bắt nạt tôi.

 

Phó Thời Uyên thì tỉ mỉ kể lại từng uất ức.

 

“Em ngủ với anh rồi lại không chịu trách nhiệm.”

 

“Rõ ràng anh đã xác nhận với em bao nhiêu lần, em phải chịu trách nhiệm thì anh mới cho em ngủ với anh.”

 

“Sáng hôm sau, anh còn cẩn thận định xin lỗi vì tối qua quá mức, thế mà em không thèm nghe hết câu đã bỏ đi.”

 

Tôi nghi ngờ rằng anh sắp khóc đến nơi.

 

Anh mấp máy môi: “Em bỏ mặc anh một mình ở khách sạn.”

 

Không ổn rồi, càng nghe tôi càng thấy mình giống hệt kẻ cặn bã.

 

“Được rồi, được rồi, em sai rồi.”

 

“Em bù đắp cho anh là được chứ gì!”

 

Phó Thời Uyên cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc bên trong.

 

“Tối nay, ở ngoài ban công, được không?”

 

Theo phản xạ, tôi muốn từ chối, nhưng anh trông thật sự quá đáng thương.

 

Tôi siết chặt vạt váy, ép mình nói ra hai chữ “được thôi”.

 

Một giờ sau…

 

“Phó Thời Uyên, anh giả vờ say đúng không?”

 

Ánh mắt anh sáng trong, “Anh từng nói mình say à?”

 

“Hóa ra vừa rồi anh đều lừa em!”

 

Tôi tức giận, cắn mạnh lên vai anh.

 

Phó Thời Uyên không đáp, giây phút đó tôi nhìn thấy trong mắt anh là sự dịu dàng hơn cả ánh trăng.

 

Lúc ấy anh mới khẽ nói: “Không một câu nào là lừa em cả.”

 

“Anh yêu em.”

 

“Từ rất lâu trước kia.”

 

“Ngay cả khi em ghét anh nhất.”

 

“Yêu thầm rất khổ, nhưng may là anh đã chờ được đến ngày này.”

 

-Hết-

Thanh Lau Truyen

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo