Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
04
Phó Thời Uyên nói mình chỉ uống có nửa ly.
Tôi không hiểu, tại sao tôi uống hai ly thì một tiếng sau thuốc đã hết tác dụng.
Mà Phó Thời Uyên vẫn chẳng có chút dấu hiệu thuyên giảm.
Cho dù có tôi giả vờ chết, hay mềm giọng cầu xin tha thứ Phó Thời Uyên đều làm ngơ, thậm chí còn thừa sức mỉa mai châm chọc tôi.
“Chẳng phải do chính em tay ngứa chuốc họa vào thân sao?”
“Bây giờ, cho dù mệt đến đâu cũng phải chịu cho tôi.”
Dù tôi có giải thích thế nào rằng không phải tôi làm, Phó Thời Uyên cũng chẳng tin.
05
Ngày hôm sau, xui xẻo thay, chắc là do uống quá liều lượng.
Tỉnh lại, tôi chẳng nhớ gì cả, chỉ nhớ mình uống hai ly nước, sau đó đầu óc mơ mơ hồ hồ, bị Phó Thời Uyên bế vào phòng ngủ.
Tôi nghiêng đầu, nhìn người đàn ông vẫn ôm chặt mình trong ngực, ngủ say sưa.
Nhanh chóng kết luận!
Tên khốn này nhất định đã dụ dỗ tôi, coi tôi như công cụ giải dược.
Đúng lúc đó Phó Thời Uyên bỗng mở mắt.
Ánh mắt chạm nhau, anh ta ôm tôi càng chặt, cằm tì lên cổ tôi, giọng còn vương chút mệt mỏi.
“Xin lỗi, tối qua..”
Tôi đã có thể đoán được nửa câu sau chính là “chỉ là ngoài ý muốn”.
“Không sao.”
Tôi hờ hững cắt ngang.
Ngồi dậy, thản nhiên nói: “Tôi không để bụng đâu, Phó Thời Uyên.”
Anh ta sững người một giây, ngay sau đó ánh mắt lạnh tanh nhìn tôi, giọng lạnh băng: “Ý em là gì.”
Nghĩ tới chuyện anh ta còn theo đuổi Tần Vi Vi, trong lòng tôi chỉ dâng lên một nỗi hụt hẫng khó tả. Khẽ thở ra, gắng giữ chút thể diện, nhanh chóng nhặt quần áo lên, bình tĩnh nói:
“Ý là, bước ra khỏi căn phòng này, hy vọng chúng ta đều quên chuyện tối qua.”
“Tôi thật sự không muốn dính dáng gì tới anh.”
Phó Thời Uyên cũng ngồi dậy, ánh mắt bất động dõi theo tôi, tấm chăn trượt xuống ngang hông.
“Mạnh Ninh.”
“Em đùa giỡn tôi?”
Tôi chỉ loay hoay mặc quần áo, không để tâm đến lời anh ta.
Trước khi đi, còn không quên lạnh nhạt mỉa mai.
“Phó tổng yếu ớt bất lực, nhớ dặn dò bạn gái tương lai giữ kín miệng, đừng để chuyện này lộ ra, kẻo mất mặt, thành trò cười trong giới.”
Tôi nắm thời cơ vô cùng chuẩn xác, lời vừa dứt, liền “rầm” một tiếng đóng sập cửa.
Không cho anh ta bất kỳ cơ hội phản bác, hay thậm chí phản đòn lại tôi.
06
Trước cửa khách sạn, tôi chạm mặt Tần Vi Vi và đám bạn của cô ta.
“Ơ kìa, chẳng phải là Mạnh Ninh sao? Sáng sớm đã chui từ khách sạn ra, thật chẳng đứng đắn tí nào.”
Vốn dĩ tôi còn có chút chột dạ, định lén lút chuồn đi, nhưng cô ta vừa mở miệng đã là những lời chói tai.
Khiến tôi tức cười, liền cố ý nâng cao giọng đáp lại: “Tần Vi Vi, cô nói gì cơ?”
“Ở khách sạn này thì ai cũng không đứng đắn à?!”
Trong chớp mắt, tất cả ánh mắt trong đại sảnh khách sạn đều đổ dồn về phía chúng tôi, như từng cây kim nhỏ châm lên người Tần Vi Vi.
Bị dồn đến tức giận, cô ta bước lên đẩy tôi một cái.
“Mạnh Ninh, cô bị thần kinh à?”
Tôi không phòng bị, loạng choạng lùi mấy bước, đập mạnh vào cánh cửa kính bên cạnh.
Chân trái cũng vì mất thăng bằng mà trẹo sang một bên.
“Á..”
Tôi đau đến mức hít mạnh một hơi.
Chưa kịp phản ứng, sự chú ý của Tần Vi Vi đã bị tiếng bước chân phía sau tôi thu hút.
Bạn của cô ta liên tục xuýt xoa.
“Vi Vi, soái ca này cậu quen à? Hình như đi thẳng tới chỗ cậu luôn đó.”
Tần Vi Vi nhún vai, dáng vẻ công chúa được cô ta diễn rất trọn.
“Anh ấy theo đuổi tôi đã lâu rồi.”
“Tôi cũng đang cân nhắc có nên đồng ý hay không.”
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tôi nén đau, vịn cửa vội vàng rời đi.
Không dám quay đầu lại lần nào, nhưng tiếng trò chuyện vẫn văng vẳng sau lưng.
“Soái ca, cho tôi hỏi thật, mong anh đừng giận nhé…”
“Trông anh thế này cũng áo quần xộc xệch, chẳng khác gì cô gái chúng tôi vừa cãi nhau ban nãy.”
Giọng Phó Thời Uyên quá nhỏ, tôi không nghe rõ.
Ngay sau đó lại là giọng một cô gái.
“À à, trách không được, làm việc thâu đêm, không có thời gian chỉnh trang cũng bình thường thôi! Bình thường thôi!”
Tôi chớp đôi mắt khô khốc, cười khẩy, cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình đã chủ động cắt đứt quan hệ với Phó Thời Uyên.
Rõ ràng là anh ta cũng hoàn toàn không muốn dính líu đến tôi.
07
Hôm đó, Phó Thời Uyên từng gọi cho tôi một cuộc điện thoại.
Tôi theo bản năng trốn tránh, trực tiếp cúp máy rồi chặn số.
Để chắc ăn, tôi còn lập tức đổi luôn số điện thoại.
Nhưng ba ngày sau, tôi vẫn không thể tránh khỏi mà phải gặp anh ta.
Mà lại là… ngay tại nhà tôi…
Đối tượng tái hôn của ba là dì Hướng chuyển đến ở cùng chúng tôi.
Người đi cùng dì ấy, chính là Phó Thời Uyên.
Dì Hướng dịu dàng vỗ mu bàn tay tôi, giới thiệu:
“Ninh Ninh, trước giờ dì chưa kịp nói với con, đây là con trai dì, Phó Thời Uyên, con cứ gọi là anh trai là được.”
“Anh con mới về nước, nhà vẫn chưa sửa sang xong, Ninh Ninh à, con xem có thể cho anh ở nhờ một thời gian không?”
Tôi thật sự rất muốn nói… anh ta nhiều tiền thế, chẳng lẽ không thể thuê một căn hộ sao??
Nhưng chạm phải ánh mắt dịu dàng tha thiết của dì Hướng, lời từ chối nghẹn nơi cổ họng lại biến thành: “Dì Hướng, không thành vấn đề đâu ạ.”
Tôi cúi đầu, không dám nhìn Phó Thời Uyên.
Giọng nghe cứng nhắc vô cùng: “…Anh… không cần khách sáo…”
Phó Thời Uyên khẽ bật cười đầy ẩn ý, nhưng không nói thêm gì.
08
Cả ngày hôm đó, Phó Thời Uyên vẫn thản nhiên như thường, như thể chuyện ba ngày trước chưa từng xảy ra.
Mãi đến lúc ăn tối, ba tôi bỗng nhiên mở lời hỏi tôi.
“Ninh Ninh, ngày mai con có rảnh không?”
“Con trai chú Lê bằng tuổi con, cũng học năm ba. Nó xem ảnh con rồi, muốn hẹn gặp con, con thấy sao?”
Kiểu mai mối thẳng thừng quen thuộc của người lớn.
Tôi buồn bực cúi đầu, dùng đũa chọc cơm trong bát, phân vân không biết nên trả lời thế nào.
Phó Thời Uyên bỗng lên tiếng: “Cô ấy không rảnh.”
Sau đó, anh tathong thả giải thích với hai người lớn:
“Em gái nói tối nay muốn con giúp sửa luận văn.”
Anh ta từ tốn ngước mắt, ánh nhìn thẳng vào mặt tôi: “Có lẽ phải thức trắng đêm.”
Ba tôi không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu: “Được, vậy để lần khác.”
Tôi sững sờ đến mức đánh rơi cả đôi đũa.
Ba nhìn tôi, ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy Ninh Ninh?”
Phó Thời Uyên thì dáng vẻ ung dung, bình tĩnh.
Trong ánh mắt dần dần sinh nghi của ba và dì Hướng, tôi gật đầu, từng chữ đáp lại:
“Anh… anh trai nói đúng…”
Thanh Lau Truyen