Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
09
Tôi chờ mãi đến 11 giờ đêm, Phó Thời Uyên vẫn chưa đến.
Không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm, cầm váy ngủ vào phòng tắm.
Sấy khô tóc rồi bước ra ngoài, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ.
Là người tôi chẳng muốn thấy nhất, tôi mở hé cửa, lịch sự mỉm cười với anh ta.
“Anh, hôm nay muộn quá rồi.”
“Luận văn để mai sửa cũng được mà.”
Phó Thời Uyên khẽ cười cười, giọng chẳng buồn hạ thấp.
“Mạnh Ninh, đừng giả vờ với tôi.”
“Hoặc cho tôi vào, hoặc chúng ta đứng đây tính sổ cho xong.”
“Tôi không ngại để mọi người biết tôi bị em chiếm tiện nghi xong rồi chạy đâu.”
Tôi giật mình ngẩng đầu, không thể tin nổi người đàn ông này lại còn biết lật ngược đổ tội.
Phòng của ba tôi cũng ở tầng hai, cách đây không xa.
Tôi nghe thấy bên đó có tiếng xoay nắm cửa.
Không dám chần chừ, vội kéo Phó Thời Uyên vào phòng.
Ngay giây sau, tiếng bước chân quen thuộc của ba tôi vang lên ngoài hành lang.
Ánh mắt Phó Thời Uyên thoáng lộ ra chút giận giữ, bế tôi ngồi lên bàn học, cúi xuống hôn mạnh.
“Ưm…”
Nụ hôn đầy tính công kích, hầu như không để tôi có chỗ thở.
Ba tôi dừng lại ngay trước cửa phòng tôi: “Ninh Ninh, con ngủ chưa?”
Bất đắc dĩ, tôi cắn mạnh một cái để anh ta buông ra.
“Ba… có chuyện gì vậy ạ?”
Tôi cố điều chỉnh hơi thở hỗn loạn, cả người căng cứng.
Nhưng Phó Thời Uyên đã tháo cà vạt, vòng từng vòng quấn quanh tay tôi.
Dáng vẻ nhàn nhã, nụ hôn từ trán tôi trượt xuống mũi.
Anh ta hoàn toàn không để ý ngoài cửa còn có người, giọng trầm khàn dán sát tai tôi.
“Em gái, yếu ớt là gì?”
“Nếu em cho rằng hai tiếng đồng hồ cũng tính là yếu, vậy hôm nay anh phục vụ gấp đôi.”
Bên ngoài lại vang lên tiếng ba tôi: “Nếu chưa ngủ, ba có thể vào không?”
Tôi ấn chặt tay Phó Thời Uyên, vội vàng hướng ra cửa hét:
“Đừng ạ!”
“Ba, chờ một chút!”
Tôi đưa tay đẩy ngực anh ta, run rẩy: “Anh… anh có thể để tôi nói chuyện trước không…”
Phó Thời Uyên rốt cuộc cũng ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt.
“Hôm đó em có cho tôi cơ hội nói không?”
Trong mắt Phó Thời Uyên như có ngọn lửa bùng cháy dữ dội, dường như sắp bùng tràn sang tôi.
Ba tôi vẫn đứng ngoài chờ, tôi đành phải xuống nước trước.
Đành dỗ dành Phó Thời Uyên.
“Đợi ba tôi đi rồi, tôi sẽ nghe anh nói lại, được không?”
“Lần này tôi chắc chắn sẽ nghe nghiêm túc!”
Tôi trịnh trọng hứa hẹn, anh ta vẫn giữ dáng vẻ hờ hững.
Hai tay chống lên bàn hai bên đùi tôi, giam chặt tôi trước mặt, ánh mắt hơi rũ xuống nhìn.
“Hôn tôi.”
Đó là điều kiện anh ta đưa ra để lùi bước.
Ba tôi lại gọi tên tôi một tiếng nữa ngoài cửa.
Tôi chỉ biết nhìn Phó Thời Uyên cầu khẩn.
Người đàn ông không hề lay động, tôi không còn lựa chọn nào khác, ngửa đầu khẽ chạm lên môi Phó Thời Uyên.
Anh ta lập tức đuổi theo nụ hôn, cắn nhẹ đầu lưỡi tôi mới chịu buông ra.
10
Tôi hít sâu lấy lại bình tĩnh, mở hé cửa một khe nhỏ, chỉ ló đầu ra ngoài.
“Ba tìm con có chuyện gì sao?”
Ba tôi thở dài, giọng trầm ngâm:
“Ba biết rồi, chuyện con nói nhờ anh Thời Uyên sửa luận văn tối nay là giả.”
“Nếu không thì sao đến giờ nó vẫn chưa qua tìm con?”
Nghe thấy cái tên Phó Thời Uyên, lòng tôi nhạy cảm đến căng thẳng.
Ba tôi tiếp tục dò hỏi bằng giọng thương lượng:
“Ninh Ninh, có phải con không muốn đi xem mặt không?”
Có lẽ Phó Thời Uyên đã hết kiên nhẫn, khi tôi còn đang nói chuyện với ba thì anh đã áp sát sau lưng.
Bàn tay siết lấy eo tôi, khẽ hôn lên vai tôi khuất trong bóng tối, giọng thấp đến gần như không nghe thấy.
“Trả lời đi.”
“Không phải đang hỏi em có muốn đi xem mặt không à, em gái?”
Lúc này, thần kinh tôi căng thẳng đến rối loạn, không dám nhúc nhích.
Dù gì, chỉ cách một cánh cửa, ba và Phó Thời Uyên gần như đối mặt.
Chỉ cần cửa bị đẩy ra, ba tôi sẽ thấy ngay cảnh anh ta đang hôn vai tôi.
Tôi cố nuốt xuống, giả vờ bình tĩnh. chỉ mong nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, liền ứng phó:
“Con đều nghe theo ba thôi.”
Ngay giây sau, Phó Thời Uyên cắn mạnh một cái lên vai tôi.
Tôi cố gắng kìm lại, không kêu thành tiếng.
Ba tôi không nhận ra điều bất thường, chỉ nói: “Vậy thì tốt.”
“Ba sẽ cẩn thận chọn đối tượng cho con.”
Tiếng bước chân xa dần, cuối cùng ba tôi cũng về phòng.
11
Ngay khi cửa đóng lại, Phó Thời Uyên liền xoay người ép tôi dựa lưng vào cửa, hai tay giữ chặt vai tôi, sức lực không hề nhẹ.
Khóe môi anh ta vẫn mang ý cười, nhưng áp suất quanh người càng lúc càng thấp.
“Vừa mới trao lần đầu tiên cho tôi, mà em đã định đi xem mặt với người khác?”
“Trong mắt em, tôi chỉ là kẻ để em chiếm tiện nghi không cần chịu trách nhiệm, đúng không?”
Lời vừa dứt, chuông điện thoại của anh ta vang lên.
Khi Phó Thời Uyên nghe máy, tâm trí tôi rối loạn, đây có được coi là… một kiểu tỏ tình ngầm không?
Tôi cúi đầu, luống cuống siết chặt vạt váy.
Phó Thời Uyên dập máy, ánh mắt nhàn nhạt quét sang.
Chưa kịp nghĩ kỹ, tôi đã buột miệng: “Tôi… tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh!”
Có lẽ sự chủ động của tôi khiến anh ta dịu đi phần nào, tia lạnh lẽo trong mắt cũng lắng xuống.
Phó Thời Uyên vừa định nói gì đó, điện thoại lại reo.
Anh ta liếc qua màn hình, khẽ nắm lấy vành tai tôi, thấp giọng dặn dò:
“Bây giờ tôi có một cuộc họp khẩn, xử lý xong sẽ quay lại tìm em, được không?”
Tôi khẽ gật đầu, vành tai dưới ngón tay Phó Thời Uyên đã đỏ bừng.
Phó Thời Uyên hôn khẽ lên trán tôi, giọng nói dịu dàng khiến bầu không khí vốn mập mờ lại càng thêm nồng đậm.
“Ngoan lắm.”
12
Mãi đến sáng hôm sau, Phó Thời Uyên vẫn chưa về nhà, còn bận ở công ty.
Ba thấy tôi dậy sớm, phát hiện tôi không hề thức đêm, thế là vẫn sắp xếp cho tôi buổi xem mắt với con trai chú Lê.
Ban đầu tôi định, đến nhà hàng rồi sẽ nói thẳng với đối phương là tôi đã có bạn trai, sau đó rời đi.
Nhưng khi đẩy cửa bước vào phòng riêng, tôi mới phát hiện bên trong không chỉ có người xem mắt.
Mà còn có cả…
Phó Thời Uyên tràn đầy sát khí, lạnh lùng, u tối
Anh ta vắt chân chữ ngũ, ngón tay gõ từng nhịp nhẹ lên đầu gối.
Dáng vẻ vừa cao quý vừa lười nhác, chạm phải ánh mắt tôi, chậm rãi cong môi.
“Em gái, qua đây gặp bạn trai em đi.”
Người đối diện ngượng ngùng gãi đầu.
“Còn chưa phải là bạn trai bạn gái… hôm nay cũng mới là lần đầu gặp mặt.”
Phó Thời Uyên chỉ mỉm cười, không hề đáp lại.
Tôi bước đi cứng ngắc, mỗi bước đều nặng trĩu.
“Anh…”
Phó Thời Uyên chẳng nói gì, nụ cười nơi khóe môi chưa từng hạ xuống.
Nhưng tôi lại càng thấy… tiêu đời rồi.
Đành cắn răng ngồi xuống cạnh anh ta, nghe chàng trai đối diện mỉm cười tự giới thiệu xong thì bỗng thình lình hỏi:
“Mạnh Ninh, tôi mạn phép hỏi một câu, cô từng yêu đương chưa?”
“Hoặc… có thể nói là, lần đầu của cô còn không?”
Tôi sững người, ngẩng đầu nhìn hắn, miệng nói là mạn phép, nhưng nét mặt lại chẳng có chút áy náy.
Phó Thời Uyên vẫn im lặng nãy giờ, lần đầu lên tiếng.
Anh ta liếc qua hắn, hỏi ngược: “Cậu còn không?”
Công tử họ Lê lập tức mạnh miệng:
“Đàn ông với phụ nữ không giống nhau đâu, Phó tổng.”
“Tôi chỉ có một điều kiện, đó là hy vọng nửa kia của mình phải đủ trong sạch.”
Thanh Lau Truyen