Chương 9
17
“Ầm!”
Lời tôi nói chẳng khác nào một tiếng sét, khiến tất cả đều c/h/ế/t lặng tại chỗ.
Chu Sâm Cần đứng gần tôi nhất, gương mặt ngẩn ngơ, chỉ còn hai con mắt đảo liên hồi.
“Kinh Dung, cậu đang nói gì vậy?
Nhà của tớ là chồng tớ mua đấy, sao phải đưa tiền cho cậu?
Cậu phải hiểu rõ, hôm nay tớ đi cùng cậu để bắt tiểu tam, chứ không phải để bị cậu vu oan !”
Tôi chỉ bình tĩnh nhìn cô ta.
“Cậu chắc chắn là chồng cậu mua sao? Hửm?
Cậu có biết vì sao tớ nghi ngờ không?
Trong sách của Diệp Thành Khê kẹp một chiếc quần ren, y hệt như loại cậu phơi ở nhà.
Lưu Tiểu hay văng tục, cậu cũng vậy.
Thời điểm cậu mua nhà và số tiền, đều khớp với khoản chi trong sao kê của anh ta.
Chồng cậu chỉ làm công ăn lương, bố mẹ chồng lại sống ở quê, làm gì có khả năng trả thẳng một lần để mua nhà?
Năm ngoái tớ chưa nghĩ sâu, chỉ lo chúc mừng cậu. Không ngờ hóa ra là chồng tớ mua cho cậu!
Cậu cũng đừng hòng chối. Trên sao kê ghi rõ người nhận chính là khu nhà cậu ở.
Nhiều trùng hợp như thế, nếu cậu còn không chịu nhận, tớ sẽ báo cảnh sát và kiện.
Nói đi, hai người bắt đầu từ bao giờ?
Nếu không nói thật, tớ sẽ để chồng cậu và người thân bạn bè biết hết. Khi đó hậu quả thế nào, cậu cũng rõ.
Để tớ đoán nhé, lần này cậu cố tình lấy Lưu Tiểu làm mồi nhử, khiến tớ và Diệp Thành Khê ly hôn, rồi cậu thừa cơ lên thay, phải không?”
Theo bản năng, Chu Sâm Cần hoảng loạn nhìn về phía Diệp Thành Khê.
Sắc mặt Diệp Thành Khê cũng chẳng khá hơn.
“Phương Kinh Dung, cái gì em cũng lấy rồi, như thế là đủ lắm rồi! Em có thể đừng ép chúng tôi nữa không?
Nhà của Sâm Cần có thể đổi thành tiền mặt đưa cho em, chỉ cần cho anh chút thời gian.”
Nghe câu nói vừa như phủ nhận, vừa như thừa nhận ấy, hơn nữa rõ ràng là đang bảo vệ Chu Sâm Cần, mắt tôi lập tức đỏ hoe.
“Diệp Thành Khê, thì ra anh yêu Chu Sâm Cần đến vậy sao?
Được, hy vọng anh sẽ mãi yêu cô ta. Tôi chờ tiền của anh!”
Chu Sâm Cần bỗng nhào vào lòng Diệp Thành Khê, khóc lóc đầy xúc động, mặt mày rạng rỡ như kẻ chiến thắng.
“Thành Khê, anh thật tốt với em.
Anh yên tâm, sau khi anh ly hôn, em cũng sẽ bỏ Thẩm Gia Phú.
Ban đầu em trêu ghẹo anh chỉ vì thấy khó chịu — rõ ràng em tốt hơn Phương Kinh Dung, vậy mà cô ta lại được làm vợ anh.
Nhưng sau đó, em thật sự yêu anh mất rồi. Em chỉ muốn c/ư/ớ..p anh khỏi tay cô ta, để anh là chồng em.
Nếm trải được sự cao quý và nho nhã của anh, em càng không chịu nổi gã thô lỗ kia.
Thành Khê, hôm nay thật đúng dịp, cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau rồi.”
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên một tiếng gầm giận dữ:
“Chu Sâm Cần! Cô làm vậy, đã hỏi qua tôi chưa?”
Là Thẩm Gia Phú.
Anh ta đã đến!
18
Trên giường, Chu Sâm Cần và Diệp Thành Khê vốn đang ôm chặt lấy nhau, nghe thấy tiếng hét thì giật nảy như bị điện giật, hoảng loạn tách ra.
Nhưng đã quá muộn.
Thẩm Gia Phú xông thẳng vào, không nói một lời, nắm đấm như mưa dồn dập giáng xuống Diệp Thành Khê.
“Đồ s/ú/c si/n/h! Ngay cả vợ tao mà mày cũng dám động vào, mày chán sống rồi à?
Bảo sao tự dưng cô ta có tiền mua nhà, còn lừa tao nói là tiền đầu tư lời lãi.
Thì ra là tiền mày bao gái, cái đồ khốn nạn!
Hai đứa chúng mày, một cặp cẩu nam nữ, dám để tao chịu nỗi nhục này, tao sẽ không tha!”
Diệp Thành Khê trần truồng, tay chân vướng víu, bị đánh đến mức chỉ biết gào thảm thiết, hoàn toàn không trả đòn nổi.
Lưu Tiểu co ro ngồi dưới đất, ôm đầu run rẩy, chỉ sợ nắm đấm kia rơi xuống mình.
Chu Sâm Cần vừa sợ vừa hoảng, thấy anh em tôi không hề có ý định ngăn cản, đành cắn răng lao tới, muốn kéo Thẩm Gia Phú lại.
“Gia Phú, anh bình tĩnh đi! Anh đánh c/h/ế/t anh ta thì anh cũng phải ngồi t/ù đấy!
Nếu anh giận, thì chúng ta ly hôn đi. Chúng ta sẽ đưa anh một khoản tiền, ai nấy tự sống cuộc đời riêng, được không?”
“Bốp!”
Một cú đấm như trời giáng thẳng vào mặt cô ta.
Mặt cô ta sưng vù lên ngay tức khắc, m/á/u mũi tuôn chảy, hình dạng thê thảm.
“Con đàn bà đ/ê t/i/ệ/n! Cút ra!
Cô muốn ly hôn, muốn tiêu dao sung sướng bên hắn sao? Tao nói cho cô biết, mơ đi!
Tôi có c/h/ế/t cũng phải kéo cô theo, cả đời này cô đừng hòng thoát khỏi cái thằng thô kệch này, trừ khi tôi c/h/ế/t!”
Chu Sâm Cần ngã ngồi trên đất, m/á/u lẫn nước mắt nhoe nhoét khắp mặt, chật vật không còn hình người.
Đánh vợ xong,Thẩm Gia Phú lại quay sang dồn sức giáng xuống Diệp Thành Khê.
Đàn ông hiểu rõ chỗ chí mạng của đàn ông, đánh xong mặt thì thẳng chân đá vào hạ thân.
Diệp Thành Khê cong người như con tôm, đau đến mức mặt mày vặn vẹo, rên rỉ như c/h/ế/t đi sống lại.
Thấy anh ta bị đánh đến mức này, nếu còn tiếp tục e rằng sẽ mất mạng, mà Thẩm Gia Phú cũng sẽ vì vậy mà vạ lây, tôi vội bước lên cản lại.
“Lão Thẩm, dừng tay đi.
Đánh c/h/ế/t hắn chẳng khác nào tự hại mình, không đáng.
So với việc mất hết tất cả, c/h/ế/t đi với hắn lại thành nhẹ nhàng quá.
Hãy để hắn sống, mà sống trong đau khổ.”
Thẩm Gia Phú khựng lại, nhưng vẫn hằn học bồi thêm một cú đá thật mạnh, rồi xoay người nắm lấy cổ áo Chu Sâm Cần, lôi cô ta ra ngoài.
Chu Sâm Cần hoảng loạn đến cực điểm, vội vàng hướng về phía Diệp Thành Khê cầu cứu:
“Thành Khê, cứu em với! Nếu không, anh ta sẽ đánh c/h/ế/t em mất!”
Nhưng Diệp Thành Khê lúc này còn lo cho thân mình không xong, làm gì nghe được tiếng kêu cứu ấy.
Tuyệt vọng, Chu Sâm Cần chỉ còn biết quay sang cầu xin tôi:
“Kinh Dung, tớ sai rồi. Là tớ ghen ghét, tớ phản bội cậu. Xin cậu cứu tớ, giờ chỉ có cậu mới khuyên nổi Thẩm Gia Phú thôi, tớ xin cậu!”
Tôi lạnh mặt, quay đi, dứt khoát nói:
“Tự lo cho mình đi.”