Chương 10
19
Thẩm Gia Phú lôi xềnh xệch Chu Sâm Cần đi mất.
Lưu Tiểu ngồi dưới đất đã sợ đến run lẩy bẩy.
Tôi khẽ nhếch môi cười lạnh, nhìn về phía cô ta:
“Cô nên may mắn vì bây giờ không có chồng hay bạn trai, nếu không, kết cục cũng chẳng khác gì cô ta đâu.
Lần này tôi không động đến cô, nhưng khuyên cô mau chóng trả lại tiền, sau này ngoan ngoãn sống cho đàng hoàng.
Đừng thấy đàn ông là lao lên giường, kiểu đó sớm muộn cũng c/h/ế/t dí trên giường thôi!”
Nói xong, tôi liếc qua Diệp Thành Khê còn đang đau đớn kêu gào trên giường, rồi cùng anh trai rời đi.
Dù sao mục đích của tôi đã đạt được, thế là đủ.
Anh trai tôi vẫn còn chưa yên tâm, cau mày hỏi:
“Em gái, em cứ thế mà tha cho Diệp Thành Khê à?
Hắn bị thương thật, nhưng vẫn chưa c/h/ế/t.
Em không định tố cáo hắn, để hắn thân bại danh liệt sao?”
Tôi liếc nhìn anh, khóe môi cong lên:
“Anh à, em chỉ cần nhà, xe, tiền gửi và quyền nuôi con. Còn lại không quan trọng.
Muốn hắn thân bại danh liệt, tự khắc sẽ có người làm thay.
Em không muốn bẩn tay mình, cũng chẳng muốn để Diệp Thành Khê bị dồn vào đường cùng rồi quay sang trả thù.”
Anh tôi ngẫm nghĩ vài giây, ánh mắt bỗng sáng lên:
“Quả thật, kết quả như nhau, mà em chẳng cần vướng bận gì.”
Về đến nhà, tôi lập tức cho người dọn sạch đồ đạc của Diệp Thành Khê, tất cả gửi thẳng đến nơi Lưu Tiểu thuê trọ.
Nghe nói chính Lưu Tiểu đưa hắn vào viện, thương tích rất nặng, về sau chuyện con cái e là khó khăn rồi.
Đối với Diệp Thành Khê, đây chẳng khác nào cú đả kích trí mạng.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại.
Chẳng bao lâu sau, chuyện hắn ngoại tình bị người ta tố cáo lên trường.
Phía nhà trường xử lý cực nhanh, ngay hôm sau đã lấy lý do “đời tư hỗn loạn” mà thẳng tay sa thải hắn.
Cú đòn hủy diệt này mới thật sự khiến Diệp Thành Khê hoàn toàn sụp đổ.
Hắn hoảng hốt, tuyệt vọng tìm đến tôi, nhưng lần nào cũng bị tôi chặn ngoài cửa.
Lời xin lỗi, lời cầu xin hối cải, tôi không buồn nghe.
Lâu dần, hắn thấy vô vọng, không dám đến nữa, chuyển sang tìm Chu Sâm Cần.
Kết quả chờ đón hắn là những trận đòn như trời giáng từThẩm Gia Phú.
Chu Sâm Cần không dám nhắc đến chuyện ly hôn nữa.
Mỗi lần mở miệng, lại bị Thẩm Gia Phú đánh cho đến khi không còn sức, sợ hãi đến mức chẳng dám nhắc thêm lần nào.
Cuối cùng, anh ta và Lưu Tiểu chỉ có thể chui rúc trong căn phòng thuê chật hẹp kia.
20
Lưu Tiểu vốn quen sống phóng túng, tiêu tiền vung tay như rác.
Nhưng Diệp Thành Khê đã không còn kiếm ra tiền, cái danh giáo sư và địa vị cũng mất sạch, lập tức mất hết sức hấp dẫn.
Đặc biệt là sau khi trả lại số tiền cho tôi, Lưu Tiểu tay trắng, chẳng còn đồng nào.
Cô ta bắt đầu thường xuyên lăn lộn trong các chỗ ăn chơi, mỗi ngày đều dẫn một gã đàn ông khác về nhà, ngang nhiên âu yếm trước mặt Diệp Thành Khê.
Anh ta khổ sở vô cùng.
Vừa mở miệng nói đôi câu đã bị Lưu Tiểu chửi thẳng mặt:
“Anh bây giờ chẳng có cái gì cả! Nếu không nhờ tôi kiếm tiền thì anh ăn gì, uống gì?
Danh tiếng của anh đã nát bét, việc làm cũng không có, còn dám trách tôi?
Có bản lĩnh thì anh đi bán thân đi!
Không thì cút ra ngoài, c/h/ế/t rũ ngoài đường cho xong!”
Diệp Thành Khê không dám nói thêm, chỉ có thể câm lặng, co rúm lại như con rùa rụt cổ.
Những đả kích không ngừng trong cuộc sống khiến tinh thần anh ta dần sụp đổ, lâu dần có dấu hiệu loạn trí.
Thường xuyên vô thức đi lang thang ngoài đường, lạc lối mất tích nhiều lần.
Ban đầu Lưu Tiểu còn chịu khó đi tìm, nhưng về sau thì mặc kệ.
Chẳng bao lâu sau, Diệp Thành Khê thực sự biến mất.
Không ai biết đã đi đâu.
Khi nghe tin ấy, tôi đã bán căn nhà cũ cùng căn nhà Chu Sâm Cần trả lại, gom góp tiền bạc mua một căn hộ mới.
Con trai ở bên cạnh, tiền tiết kiệm cũng đủ đầy, tôi lại có một công việc nhàn hạ.
Cuộc sống dần trở nên bình yên, an ổn.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những con phố rực rỡ, tôi không khỏi thấy may mắn vì mình đã nhạy bén phát hiện anh ta ngoại tình từ sớm.
Nếu không, có lẽ giờ này tôi vẫn đang sống trong những ngày tháng bị che giấu, uất ức chịu đựng.
(Hết .)