Không Níu Tay Kẻ Phản Bội - Chương 8

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 8
15
 
Tôi mặc kệ sự nhục nhã của anh ta, chỉ lạnh lùng đưa bản thỏa thuận và cây bút đến trước mặt.
 
“Diệp Thành Khê, hai mươi năm tình cảm, tôi cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên quá khó coi.
 
Nếu không, bạn bè thân thích của anh sẽ nhìn anh thế nào? Trường học và học trò của anh sẽ nhìn anh thế nào?
 
Vậy nên, ký vào bản thỏa thuận này đi.
 
Toàn bộ tài sản, nhà cửa, xe cộ, con cái — tất cả đều thuộc về tôi.
 
Nếu không, anh không chỉ mất những thứ đó, mà ngay cả công việc và thể diện cũng chẳng còn.
 
Anh đọc nhiều sách như vậy, địa vị trong trường cũng không tệ, là một giáo sư học vấn uyên thâm kia mà. Nặng nhẹ thế nào, anh rõ hơn tôi chứ?”
 
Diệp Thành Khê ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt hoàn toàn hoảng loạn.
 
“Kinh Dung, em đừng thế được không?
 
Em luôn là người yêu anh nhất mà, cho anh một cơ hội thôi. Sau này anh tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm này nữa, có được không?
 
Nếu mất hết những thứ này, anh cũng sống không nổi đâu…”
 
Tôi bật cười lạnh lẽo.
 
“Tôi không thấy thế đâu.
 
Nếu thật sự sợ mất, sao lúc ngoại tình anh lại phóng túng đến vậy?
 
Anh đã lừa tôi bằng cái vẻ ngoài ấy bao lâu rồi, có cần tôi phải nói toạc ra không?”
 
Bất ngờ, Sâm Cần xông đến tát thẳng vào mặt anh ta!
 
Trong sự bàng hoàng của Diệp Thành Khê, cô ta lại làm bộ làm tịch:
 
“Cái tát này là thay Kinh Dung mà đánh! Đồ c/ặ/n b/ã!”
 
Diệp Thành Khê tức điên, gầm lên:
 
“Chu Sâm Cần, cô điên rồi sao? Cô đánh tôi?
 
Cô có biết cô hoàn toàn không có tư cách không?”
 
Sắc mặt Chu Sâm Cần lúc xanh lúc trắng.
 
“Tôi không có tư cách sao?
 
Dù thế nào, anh cũng không được phép ngoại tình!”
 
Diệp Thành Khê còn định mở miệng, tôi liền cắt ngang.
 
“Tôi không muốn nhìn cảnh hai người giằng co nữa. Ký vào bản thỏa thuận đi.
 
Rồi chúng ta đường ai nấy đi, bằng không, đoạn video hôm nay tôi sẽ tung lên mạng. Đến lúc đó, danh tiếng của anh sẽ mất sạch.”
 
Tôi biết, địa vị và công việc chính là điểm yếu chí mạng của anh.
 
Quả nhiên, anh chỉ có thể đưa tay nhận lấy tờ thỏa thuận trong tay tôi, căm hận ký tên mình lên đó.
 
Tôi thấy rõ anh giận đến mức nào — bắp thịt sau lưng run bần bật, khớp tay tái nhợt, từng nét chữ cũng run rẩy.
 
“Phương Kinh Dung, em thật độc ác.
 
Bao năm nay anh khổ sở tranh đấu, cuối cùng tất cả lại chui hết vào túi em.
 
Em đúng là tàn nhẫn, một chút cũng không chịu để lại cho anh, phải không?”
 
16
 
Tôi chỉ nhếch môi cười lạnh, ra hiệu cho anh ta nhìn kỹ lại bản thỏa thuận.
 
“Anh xem lại đi.
 
Ngoài những thứ này, số tiền anh đã tiêu cho Lưu Tiểu, tôi cũng sẽ từng đồng từng đồng đòi về.”
 
Lưu Tiểu đang ngồi bệt dưới đất lập tức cuống lên.
 
“Này, chị sao lại như thế? Số tiền đó là của tôi, sao chị có thể đòi lại?
 
Là anh ấy tự nguyện tiêu cho tôi mà!”
 
Anh trai tôi giáng thẳng một cái tát vào mặt cô ta.
 
“Câm miệng! Chỉ bắt mày trả tiền, không tống vào tù đã là nhân nhượng rồi.
 
Mày không biết à? Anh ta đến một lần trả tiền một lần, loại hành vi này không chỉ trái đạo đức mà còn phạm pháp đấy!”
 
Lưu Tiểu lập tức im bặt, không dám nói thêm, chỉ căm hận trừng mắt nhìn tôi.
 
Tôi chẳng thèm để ý, tiếp tục nhìn gương mặt lúc đỏ lúc trắng bệch của Diệp Thành Khê, lạnh lùng nói:
 
“Ồ, còn nữa, số tiền 7 triệu năm trước, tôi cũng sẽ lấy lại.”
 
Sắc mặt Diệp Thành Khê lại tái mét, theo bản năng liếc sang Chu Sâm Cần.
 
Chu Sâm Cần sững người, còn hỏi lại tôi:
 
“Kinh Dung, 7 triệu gì cơ?
 
Cậu không phải nói anh ta chỉ tiêu gần 1 triệu cho Lưu Tiểu thôi sao? Sao giờ lại thành 7 triệu? Chẳng lẽ bọn họ đã quen nhau từ năm trước?”
 
Lưu Tiểu dưới đất lại không nhịn được, xen vào:
 
“Mấy người ngu quá! Diệp Thành Khê ngoại tình đâu chỉ với tôi, anh ta còn có một người đàn bà khác.
 
Số 7 triệu đó là tiêu cho cô ta, nghe nói là để mua nhà.”
 
Anh trai tôi lại tát thêm cái nữa.
 
“Bảo mày im miệng cơ mà!”
 
Chu Sâm Cần thì hoàn toàn c/h/ế/t lặng.
 
Trên giường, Diệp Thành Khê cũng sững người.
 
Tôi quay sang nhìn gương mặt trắng bệch của Chu Sâm Cần, mỉm cười.
 
“ Sâm Cần, cậu nói đúng không?
 
7 triệu đó là tài sản trong thời kỳ hôn nhân, tôi lấy lại chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”
 
Ánh mắt cô ta né tránh, lộ rõ vẻ chột dạ, cố gượng đáp:
 
“Đúng… đúng vậy, đương nhiên rồi.”
 
Tôi ghé sát mặt mình lại gần, cong môi cười.
 
“Vậy thì, cậu định trả tôi thế nào đây?
 
Chuyển nhượng căn nhà kia cho tôi, hay đổi thành tiền mặt đây?”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo