Chương 7
13
Chợt nghĩ lại, hôm qua tôi đã tìm đến cô ấy, còn nói cho cô ấy biết chuyện Diệp Thành Khê ngoại tình.
Trong lòng tôi lập tức rối bời hoảng loạn.
Tôi cứ lo không nên tìm Lưu Tiểu kẻo đánh rắn động cỏ, nào ngờ con rắn lớn nhất lại ở ngay bên cạnh mình, hơn nữa chính tôi còn đích thân báo tin cho cô ta!
Nhưng khi kiểm tra WeChat của Diệp Thành Khê, tôi không thấy có bất kỳ liên hệ nào với Sâm Cần.
Có lẽ tạm thời cô ta vẫn chưa nói cho anh ta.
Giờ việc cấp bách, tôi phải tìm luật sư hỏi xem liệu có thể soạn thảo thỏa thuận được chưa.
Thế nhưng, trưa nay Diệp Thành Khê sẽ đến tìm Lưu Tiểu, cơ hội này tôi cũng không thể bỏ qua.
Tôi quay sang Sâm Cần.
“Trưa nay Diệp Thành Khê sẽ đến khu chung cư Phúc Gia gặp Lưu Tiểu, cậu đi cùng tớ nhé?”
Cô ấy sững ra một thoáng, sau đó giận dữ đáp:
“Được, đến lúc đó cậu tới đón tớ!”
Rời nhà cô ấy, tôi lập tức lái xe đến văn phòng luật sư.
Xem xong những bằng chứng tôi quay được, luật sư Vương nói có thể bắt đầu soạn thảo rồi.
Nếu có thêm ảnh hoặc video của hai người họ ở cùng nhau thì càng hoàn hảo.
Ảnh của Lưu Tiểu, không ngoài dự đoán, trưa nay sẽ có.
Còn Sâm Cần thì sao?
Tôi tạm thời chưa lấy được ảnh của cô ta với Diệp Thành Khê.
Nhưng hiện giờ, cô ta và tôi đang ở cùng một chiến tuyến.
Dù sao thì, trong mắt cô ta, Lưu Tiểu cũng chính là “tiểu tam của tiểu tam”.
Không chỉ đe dọa đến vị trí của cô ta, mà còn chia mất phần tiền vốn thuộc về cô ta.
Vì vậy, cô ta chưa nói với Diệp Thành Khê chắc cũng vì lý do này.
Bởi vì cô ta nghĩ rằng tôi chỉ biết đến sự tồn tại của Lưu Tiểu, nên bản thân vẫn an toàn.
Chỉ cần giúp tôi bắt được Lưu Tiểu, cô ta chẳng khác nào thắng cả hai đường.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức gọi điện cho anh trai, cầm theo bản thỏa thuận rồi rời đi.
Tôi đã quyết định rồi: Lưu Tiểu phải bị bắt, nhưng Chu Sâm Cần, tôi cũng tuyệt đối không tha.
Khi đón Chu Sâm Cần, thấy có anh trai tôi trong xe, cô ta thoáng sững lại.
“Kinh Dung, sao cậu còn gọi cả anh trai cậu đến?”
Tôi nhấn ga lao xe về phía trước, miệng vẫn nở nụ cười.
“Ừ đấy, tớ sợ lát nữa có xô xát, hai chúng ta không đánh lại được.”
Thực ra, cô ta không hề biết rằng, tôi còn gọi thêm một người nữa.
Chính là Thẩm Gia Phú — chồng của cô ta.
14
Khu Phúc Gia là khu chung cư tầm trung, khi chúng tôi đi thang máy lên tầng 8, trước mắt là cánh cửa 802 đóng chặt.
Sâm Cần cũng run rẩy như tôi, trên gương mặt lộ rõ cơn giận, không hề giả vờ.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng người đàn ông bên trong phản bội là chồng cô ấy.
Nhưng nghĩ kỹ, ở một mức nào đó, chẳng phải cũng đúng sao?
Anh trai tôi cũng tức điên, cố nén lửa giận, tiến lên gõ cửa.
Chẳng bao lâu sau, bên trong vang lên giọng nữ ngọt ngào:
“Ai đó?
Có phải đồ ăn em đặt đến rồi không?”
Chúng tôi thoáng ngẩn ra.
Trùng hợp đến thế ư?
Anh trai tôi thuận miệng đáp:
“Đúng.”
Cửa bật mở, hiện ra gương mặt quen thuộc.
Quả nhiên là cô hàng xóm ba tháng trước — kẻ đã đến mượn b/a/o c/a/o s/u!
Thì ra, không chỉ mượn bao, còn mượn luôn cả chồng tôi.
Nhìn thấy chúng tôi, sắc mặt cô ta thoáng chốc biến đổi, hoảng loạn, bản năng muốn đóng cửa lại.
Nhưng đã bị anh trai tôi giơ chân chặn, rồi mạnh mẽ đẩy bật ra.
Tôi và Sâm Cần lập tức xông vào.
Lần đầu tiên tận mắt bắt gian, trong lòng tôi cũng căng thẳng.
Thế nhưng, khi nhìn thấy Diệp Thành Khê trần truồng nằm phè phỡn trên giường, sự căng thẳng lập tức hóa thành cơn phẫn nộ!
Sâm Cần còn kích động hơn tôi, bất ngờ gào lên với Diệp Thành Khê:
“Diệp Thành Khê! Anh… anh làm vậy có xứng với chị em tốt Kinh Dung của tôi không?”
Tay tôi đang quay video thoáng khựng lại.
Câu mà cô ấy muốn nói hẳn là có lỗi với cô ấy mới đúng chứ?
Kết quả lại lỡ lời, suýt nữa để lộ hết.
Lưu Tiểu quấn độc mỗi chiếc khăn tắm, lúc này đã bị anh trai tôi giữ chặt, không dám nhúc nhích.
Còn trên giường, Diệp Thành Khê nhìn tôi và Sâm Cần, gương mặt tái nhợt.
Anh ta vội vàng túm chăn che người, rồi cũng gào lên:
“Sao các người lại ở đây?
C/ú/t ra ngoài hết!”
Tôi nhìn anh ta, cái vẻ nho nhã, cao quý ngày thường chẳng còn sót lại chút nào.
Trước mắt tôi chỉ còn lại một gã đàn ông hèn hạ, nhục nhã bị vợ bắt quả tang ngoại tình.