Chương 6
11
Lưu lại xong đoạn video, tôi máy móc đặt điện thoại của anh về chỗ cũ.
Bước ra ban công phòng khách, tôi lặng lẽ ngồi đó suốt nửa tiếng.
Nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi — tình cảm từ thuở áo trắng đến ngày khoác váy cưới, lại dễ dàng sụp đổ trước cám dỗ như vậy sao?
Hay là ngay từ đầu, tôi đã nhìn nhầm người?
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi quyết định không tự dằn vặt nữa.
Giờ đây, chỉ có một việc quan trọng: thu thập đầy đủ chứng cứ, giành lấy nhiều tài sản nhất cùng quyền nuôi con trai, rồi ly hôn thật nhanh.
Đêm ấy, tôi thức trắng.
Sáng hôm sau, Diệp Thành Khê đi làm lúc nào tôi cũng chẳng hay.
Thức dậy xong, tôi lái xe thẳng đến nhà Sâm Cần.
Vừa bước vào, đã thấy cô ấy đang phơi quần áo ngoài ban công.
Tôi đứng bên cạnh nhìn, suy nghĩ nên mở miệng thế nào để nói với cô ấy về phát hiện tối qua.
Thấy tôi im lặng, cô ấy khó hiểu hỏi:
“Kinh Dung, sao thế? Tối qua cậu về có phải lại cãi nhau với lão Diệp không?
Có tìm được chứng cứ gì chưa?”
Nhớ lại những đoạn chat hôm qua, ngực tôi nghẹn lại, khó thở vô cùng.
“Sâm Cần, tớ thật sự muốn khóc.
Cậu không biết đâu, bên ngoài anh ta ra vẻ đàng hoàng, vậy mà sau lưng lại bẩn thỉu đến thế!
Anh ta và con nhỏ Lưu Tiểu chat toàn những lời tục tĩu, lại còn chơi bời buông thả. Tớ sắp phát điên rồi.”
Động tác phơi đồ của cô ấy khựng lại, gương mặt hiện rõ vẻ phẫn nộ.
“Cái gì? Hắn… hắn lại là loại người như vậy ư?
Bình thường tớ thấy hắn ta đâu có thế, thật không tưởng tượng nổi.
Thật sự tức c/h/ế/t đi được!”
Nói xong, cô ấy cầm cái mắc áo đập mạnh vào lan can, mắc áo lập tức méo mó.
Tôi sững lại một thoáng.
Sao cô ấy trông còn giận dữ hơn cả tôi?
“Được rồi, cậu đừng giận. Đợi tớ tìm ra con nhỏ Lưu Tiểu đó, sẽ không tha cho nó đâu.
Nhưng cậu không biết đâu, Diệp Thành Khê hắn không chỉ…”
Tôi bỗng dừng lại.
Bởi vì tôi vừa nhìn thấy trong tay Sâm Cần là một chiếc quần lót.
Rõ ràng là ren đen!
Hệt như cái kẹp trong sách của Diệp Thành Khê!
Thấy tôi bỗng im bặt, Sâm Cần khó hiểu nhìn tôi:
“Không chỉ cái gì? Diệp Thành Khê còn thế nào nữa?”
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy, cố tìm xem có chút sơ hở nào không.
“Không có gì… chỉ là hắn không chỉ ngoại tình, mà còn chuyển cho con nhỏ đó gần cả triệu, mới chỉ trong ba tháng thôi!”
Động tác trên tay Sâm Cần lại dừng lần nữa, gương mặt nhanh chóng hiện một tia bực bội.
Giọng nói cất lên cũng đầy mỉa mai:
“Chồng cậu đúng là nhiều tiền thật đấy.”
12
Tôi không để ý đến câu nói kia của cô ấy, mà lần đầu tiên nghiêm túc quan sát căn nhà này.
Phong cách thiết kế sang trọng, xa hoa, vừa nhìn đã thấy khí thế.
Quan trọng hơn, tất cả đều còn rất mới.
Đột nhiên tôi nhớ ra, căn hộ này của Sâm Cần mới mua hồi đầu năm.
Lúc đó tôi còn trêu cô ấy:
“Cậu cứ than mua không nổi nhà, còn ghen tỵ với tớ. Ai ngờ quay lưng cái đã bung lớn rồi!
Không chỉ vị trí tốt hơn nhà tớ, mà nội thất, bài trí cũng hơn hẳn. Giờ thì đến lượt tớ phải ghen tỵ với cậu rồi đấy!”
Sâm Cần khi ấy che miệng cười mãi:
“Cậu nói đùa à?
Nhà cậu cũng đâu nhỏ hơn nhà tớ. Nếu nhất định phải so, thì nhà tớ mới hơn một chút thôi.
Còn về nội thất, nhà 6 triệu, tiền trang trí hơn 1 triệu, nếu không ra được hiệu quả thế này thì chắc tớ phải đi tìm lại ông chủ thi công mất.”
6 triệu để mua nhà, hơn 1 triệu để trang trí…
Hai con số ấy như một lưỡi d/a/o đ/â/m thẳng vào đầu óc tôi, trùng khớp hoàn toàn với khoản chi mà tôi thấy trong sao kê tối qua.
Không chỉ có Lưu Tiểu hay chửi tục, Sâm Cần cũng thế.
Chân tôi bỗng mềm nhũn, mắt tối sầm lại, suýt ngã quỵ.
“Kinh Dung, cậu sao thế!”
Sâm Cần vội vã vứt quần áo, lao tới đỡ lấy tôi, gương mặt tràn đầy lo lắng.
Tôi ngẩng lên nhìn cô ấy, cố tìm kiếm chút sơ hở trong ánh mắt.
Nhưng chẳng thấy gì ngoài sự chân thành.
Cô ấy thật lòng quan tâm tôi.
Nhưng chuyện c/ư/..ớ.p chồng tôi… cũng là thật.
Tôi không sao hiểu nổi — rõ ràng cô ấy cũng có chồng, hơn nữa hai người nhìn qua còn rất hòa thuận.
Chẳng lẽ tất cả chỉ là lớp vỏ giả tạo?
Tôi vịn tay cô ấy đứng vững, liếc sang chiếc quần ren mà cô vừa phơi, cố gắng ra vẻ thoải mái, cười nói đùa:
“Tớ không sao.
Chỉ là vừa nhìn thấy món đồ lót kia của cậu, choáng quá nên hoa mắt thôi.
Không ngờ cậu với lão Thẩm cũng biết chơi bời ghê nhỉ.”
Cô ấy nhìn theo ánh mắt tôi, trên mặt thoáng hiện vẻ ngọt ngào không giấu được.
“Đâu có. Ông chồng nhà tớ là đồ nhà giàu mới nổi, làm gì có lãng mạn gì.
Toàn là tớ tự vui vẻ, tự chiều chuộng bản thân thôi.”
Quả thật, lão Thẩm thấp lùn, bụng bia, trông thô kệch.
Trước đây tôi còn từng nói với Diệp Thành Khê rằng Sâm Cần lấy anh ta chẳng khác nào hoa tươi cắm bãi phân trâu.
Nhưng hai vợ chồng người ta sống êm ấm, tôi cũng chẳng nhắc lại nữa.
Giờ nghĩ kỹ, lão Thẩm chỉ làm bên công ty chuyển phát nhanh, theo lý thì không thể nào một lần trả hết tiền để mua căn hộ xa hoa thế này.
Chỉ là lúc họ mua nhà, tôi chưa từng nghi ngờ.
Nhận thức ấy giờ không chỉ khiến sự nghi ngờ của tôi về Sâm Cần càng sâu sắc, mà còn khiến tôi đau đớn đến tận tim.
Cô ấy vốn là người tôi tin tưởng nhất!
Sao có thể cùng lúc phản bội tôi cả trong tình bạn lẫn tình yêu?
Tôi thật sự không sao hiểu nổi!