Không Ly Hôn Được Thì Kéo Dài - Chương 3

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 3
6
 
Khi về nhà, Lâm Chính Ích đã ngồi đó, mặt mày ủ dột.
 
“Sao thế, cãi nhau với bạn gái nhỏ à?”
 
Ông ta kinh ngạc ngẩng đầu, khó tin nhìn tôi.
 
“Anh nghĩ tôi không biết gì sao? Trên mặt anh chỉ thiếu mỗi hai chữ ‘ngoại tình’ thôi đấy.”
 
Tôi nhìn ông ta đầy hứng thú, cẩn thận quan sát từng biến đổi nhỏ trên gương mặt.
 
Ông ta câm lặng, một lát sau bỗng cười.
 
“Tôi còn tưởng cô chẳng hay biết, còn lo cô biết rồi sẽ làm loạn một trận.”
 
“Tôi cần gì làm loạn, anh có đáng không?”
 
Lúc này, ông ta mới nhận ra tôi mua nhiều thứ như vậy, khẽ nhíu mày.
 
“Dạo này cô có vẻ thay đổi rồi.”
 
“Ồ, thế à?” Tôi thản nhiên, cởi chiếc áo khoác cashmere mới mua. Chất vải mềm mại lướt qua bàn tay có chút thô ráp, mang lại sự thoải mái dễ chịu. “Anh thay đổi nhiều hơn cơ.”
 
Mẹ từng kể, bà và Lâm Chính Ích là vợ chồng từ thuở thanh xuân, cũng từng có vài năm hạnh phúc.
 
Chính xác mà nói, là những ngày nghèo mà hạnh phúc.
 
Họ chen chúc trong căn phòng thuê, nấu một gói mì tôm bỏ thêm ít sợi mì khô, hai người ăn ngon lành.
 
Đời sống eo hẹp chẳng đủ chi cho xa xỉ, nhưng Lâm Chính Ích biết để tâm.
 
Chỉ cần thấy một bông hoa, một chiếc lá, hay hòn đá nhỏ đẹp mắt, miễn cảm thấy mẹ tôi thích, ông ta đều mang về, tạo ra bất ngờ nho nhỏ.
 
Ông ta sẽ ôm đôi chân lạnh buốt của mẹ tôi trong đêm đông, sẽ dịu dàng sấy tóc cho bà, sẽ xoa bụng mỗi khi bà đến kỳ, sẽ chú ý từng cảm xúc nhỏ của bà.
 
Sự để tâm ấy giống như căn phòng sưởi ấm ở phương Bắc, khiến người ta thấy ấm áp, dễ chịu toàn thân.
 
Đôi khi có lạnh chút cũng chẳng nhận ra, bởi trong cơ thể còn dư âm hơi ấm để chống chọi.
 
Nhưng hơi ấm dẫu nhiều đến mấy, vẫn không chống nổi sự gặm nhấm lạnh lẽo từng ngày.
 
Nhất là khi hệ thống sưởi tắt hẳn, chẳng còn bổ sung.
 
Khi nhận ra thì khí lạnh đã thấm sâu, muốn ấm lại cũng khó.
 
Thế nhưng, cảm giác ấm áp ấy, bà vẫn còn nhớ.
 
Ngay cả nhiều năm sau, khi bị ông ta phản bội và làm tổn thương nặng nề, qua ánh mắt say khướt của mẹ, tôi vẫn thấy nó tồn tại.
 
Cuộc sống khấm khá chưa bao lâu, Lâm Chính Ích đã bắt đầu sinh tật.
 
Chê bai, tính toán, ngoại tình, ép ly hôn.
 
Ngày trước ông ta giấu giếm bao nhiêu, giờ tôi vạch trần bấy nhiêu.
 
Ánh mắt tôi dừng trên chiếc điện thoại đang sáng màn hình của ông ta.
 
Ông ta vội khóa máy, lật úp xuống bàn, sợ tôi thấy.
 
Tôi nhếch môi khinh bỉ: “Đừng giấu nữa, tôi chẳng quan tâm.”
 
Thái độ hờ hững của tôi khiến ông ta khó chấp nhận.
 
“Tại sao cô không tức giận?”
 
Tôi gãi gãi trán: “Tức giận vì kẻ không đáng, chẳng khác nào tự biến mình thành con heo ngu.”
 
Ông ta không hiểu, đứng ngây ra đợi tôi giải thích.
 
Tôi bật cười: “Ngốc ạ, bây giờ người cần ly hôn gấp là anh, đâu phải tôi. Đã nhờ vả người ta thì phải có thành ý, đúng không?”
 
Tôi lấy ra tập đơn ly hôn đã đóng dấu sẵn: “Luật sư của tôi cũng chuẩn bị cho tôi một bản. Anh ký ngay hôm nay, ngày mai chúng ta đi làm thủ tục.”
 
Bàn tay ông ta run rẩy, mãi không hạ bút xuống được.
 
Hệt như khi xưa mẹ tôi cầm bút ký bản thỏa thuận ly hôn.
 
“Cô không để lại cho tôi chút nào sao?”
 
Tôi sốt ruột, y như ông ta từng sốt ruột thúc ép mẹ tôi: “Mau ký đi! Giờ chần chừ còn có ích gì. Chần chừ nữa, tôi đổi ý đấy.”
 
Vẫn là những lời nói ấy, chỉ khác người nói.
 
Tùng Nhiên nhỏ bé ngồi bên nhìn hết.
 
Tôi cố ý làm vậy, để thay thế đoạn ký ức chẳng mấy tốt đẹp kia.
 
Ngày trước tôi luôn đứng về phía mẹ, giờ đứng ở vị trí chủ động, cảm giác thật sự sảng khoái.
 
“Hãy nghĩ đến những gì anh sẽ có sau khi ký đi.
 
Tuy tay trắng, nhưng tương lai rộng mở, phải không?”
 
Tôi cố tình châm chọc.
 
Lâm Chính Ích nghiến răng, cuối cùng cũng ký.
 
Ký xong, vẫn không yên tâm mà dò hỏi: “Cô sẽ không phá hỏng chuyện tốt của tôi chứ?!”
 
Tôi nhìn dấu vân tay ông ta vừa in, hài lòng cất kỹ bản thỏa thuận.
 
“Tôi còn hơi đâu quan tâm mấy trò rác rưởi của anh. Tôi đã có thứ mình muốn. Còn anh, ăn phân hay uống nước thải thì tùy.”
 
Lời tôi khó nghe, mặt ông ta cũng khó coi.
 
Tôi chẳng buồn phí lời, định quay vào phòng thì nghe giọng ông ta nghèn nghẹn.
 
“Tùng Linh, đừng trách tôi. Tôi không muốn sống khổ nữa.”
 
7
 
Ông ta không muốn sống khổ, vậy mà lại để mặc mẹ con tôi chịu khổ suốt hai mươi năm.
 
Chưa từng đỡ đần lấy một lần.
 
Lần này tôi trở về, là dùng cái giá hai mươi năm thọ mệnh để đổi lấy việc viết lại quãng đời hai mươi năm ấy.
 
Chỉ khi thời gian ở thế giới này và thế giới kia trùng khớp, tôi mới có thể trở về.
 
Vậy nên, tôi còn phải sống thêm hai mươi năm với thân phận của mẹ.
 
8
 
Ngày đi ly hôn, Lâm Chính Ích phấn chấn vô cùng.
 
Khó khăn lắm mới chịu đựng xong một tháng “thời gian bình tĩnh”, vừa cầm được giấy chứng nhận ly hôn hôm trước, hôm sau ông ta đã sốt sắng đi đăng ký kết hôn với Lương Mộng Sở.
 
Bị tôi quấy một phen, thời gian ly hôn của ông ta muộn hơn dự tính hơn một tháng.
 
Bụng của Lương Mộng Sở đã lớn, nếu không nhanh chóng công khai, e là sẽ bại lộ.
 
Bảo vệ ở sảnh tiếp nhận liếc ông ta một cái, cười thân quen:
 
“Anh bạn lại đến à, hôm qua quên mang giấy tờ gì sao?”
 
Rồi quay đầu thấy người đi bên cạnh không phải cùng một người, mới ý thức nói lỡ, vội vàng chữa cháy rằng mình nhận nhầm.
 
Nhưng sự nghi ngờ đã kịp gieo trong lòng Lương Mộng Sở.
 
Buổi chiều, tại chiếc bàn tôi thường ngồi uống trà, có thêm một vị khách.
 
“Chị là vợ cũ của Lâm Chính Ích?”
 
Tôi nhìn cô gái bụng hơi nhô lên, chắc khoảng bốn, năm tháng.
 
Cô ta rất lễ phép, tôi cũng đứng dậy đáp lại:
 
“Mời ngồi.”
 
Lương Mộng Sở im lặng ngồi xuống, tôi gọi cho cô ta một ly sữa nóng.
 
Khi ly sữa được bưng lên, cô ta nói cảm ơn, viền mắt đỏ hoe, giọng nói mang theo nghẹn ngào.
 
“Tôi đến để xin lỗi chị. Tôi không cố ý phá hoại hôn nhân của chị.”
 
Tôi im lặng, cho cô ta đủ thời gian mở lời.
 
Ngày trước tôi từng hận cô ta, hận vì cô ta chen vào gia đình của tôi—dù đã rách nát, nhưng vẫn là một mái nhà.
 
Thế nhưng mẹ tôi từng nói, thà buông tay để mỗi người sống tốt còn hơn là cố níu giữ một cái gọi là thể diện tội nghiệp.
 
Đối với con cái, một gia đình đơn thân vui vẻ còn hạnh phúc hơn một gia đình đủ đầy nhưng miễn cưỡng.
 
Thực tế chứng minh, đúng là như vậy.
 
Hai mươi năm trưởng thành, dù từng khổ cực, nhưng tôi vẫn giữ trong mình tinh thần lạc quan, tự rèn luyện bản thân thành người vui vẻ, không oán trách.
 
Vì thế, khi nghe lời xin lỗi, tôi chẳng thấy cần thiết.
 
“Cô đâu biết gì, cũng là nạn nhân thôi, tôi trách cô làm gì?”
 
Cô gái ấy mới hơn hai mươi, cũng xấp xỉ tuổi thật của tôi.
 
Có thể thấy cô ta được cha mẹ bảo bọc kỹ lưỡng, chẳng giống tôi từ nhỏ đã chứng kiến bao nhiêu chuyện nhơ nhớp.
 
Đôi mắt cô ta đầy vẻ ngây thơ, chỉ thoáng chốc đã ngấn lệ.
 
“Anh ta lừa tôi. Anh ta bảo từng có một cuộc hôn nhân ngắn ngủi, vì không hợp nên sớm chia tay.
 
Anh ta đối xử với tôi rất tốt, cùng tôi mặc đồ đôi, dùng avatar đôi. Tôi chưa từng nghi ngờ, thậm chí bất chấp phản đối của cha mẹ mà mang thai đứa con này…”
 
Nước mắt cô ta rơi lã chã, nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh, không nghe ra gợn sóng.
 
“Thấy tôi kiên quyết, mà điều kiện anh ta cũng coi như tốt, cha mẹ tôi cuối cùng cũng gật đầu.
 
Đang chuẩn bị hôn sự, tôi mới dần cảm thấy bất thường.
 
Về nhà nhờ người tra hộ khẩu, mới biết khi quen tôi, anh ta còn chưa ly hôn, anh ta còn có một đứa con gái bảy tuổi.
 
Nếu anh ta không nói, làm sao tôi biết? Ngay cả lúc đi đăng ký kết hôn, người ta cũng chẳng thông báo thời điểm anh ta ly hôn.
 
Có lúc trực giác của phụ nữ cũng chính xác thật, đúng không?”
 
Cô ta ngẩng lên, trong mắt vừa u buồn vừa chua xót, khóe môi lại nở nụ cười tự giễu.
 
Mắt lệ rưng rưng như hoa lê trong mưa, nhưng tôi chẳng mảy may thương hại.
 
“Đó là chuyện của hai người, chẳng liên quan đến tôi. Nếu không có việc gì khác, tôi đi trước, còn phải đón con.”
 
Tôi đứng dậy bước đi.
 
Ngay khoảnh khắc lướt qua, cô ta hỏi sau lưng:
 
“Chẳng lẽ chị không thấy đau lòng sao?”
 
Tôi suýt bật cười, quay lại hỏi:
 
“Cô có thấy đau lòng khi vứt rác không?”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo