Không Ly Hôn Được Thì Kéo Dài - Chương 4

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 4
9
 
Người vứt rác dĩ nhiên không đau lòng.
 
Nhưng nếu rác có suy nghĩ, e rằng sẽ thấy khổ sở.
 
Giống như Lâm Chính Ích, thoạt nhìn quả thật đau khổ.
 
Dù sao cũng hiếm ai chỉ trong thời gian ngắn mà bị “vứt bỏ” liên tiếp hai lần.
 
Khi đến tìm tôi, mắt ông ta đỏ ngầu, râu ria xồm xoàm, bộ dạng như mất ngủ mấy đêm liền.
 
Vừa thấy tôi liền chất vấn:
 
“Cô đã nói gì với Mộng Sở? Sao cô ấy về nhà liền đòi chia tay, còn khóc lóc muốn phá bỏ đứa bé?”
 
Tôi đang chỉ đạo công nhân khuân bàn ghế, sắp xếp cho studio nhỏ của mình, chẳng mấy tâm trí để ý đến ông ta.
 
“Cô ta làm gì thì liên quan gì tôi, chẳng phải anh là bạn trai cô ta sao?”
 
“Nhưng cô ấy tìm gặp cô, cô dám nói chuyện này không liên quan đến cô sao?!” Giọng ông ta cao lên.
 
Tôi lườm ông ta:
 
“Cô ta tìm tôi thì đi mà hỏi cô ta! Anh làm sao thế? Uống thuốc giả đến hỏng cả não à? Có bệnh thì đi khám, tôi đây không chữa được thần kinh đâu.”
 
“Nhưng dù sao cũng là một đứa bé, cô cũng làm mẹ rồi, sao lại nhẫn tâm?”
 
“Ê ê ê, dừng lại!” Tôi lùi một bước, kéo giãn khoảng cách.
 
“Tôi có con ruột, không rảnh mà rải tình thương khắp nơi. Với lại, có vài ông bố hờ cũng nên biết xấu hổ một chút, mở miệng nói ra mấy lời này cũng trơ trẽn thật đấy.”
 
“Tùng Linh, sao cô có thể như vậy…”
 
“Im miệng! Tôi sắp khai trương, không muốn vướng xui xẻo. Mời anh ra ngoài!”
 
Tôi cầm ngay cây chổi, vừa quét vừa đuổi, Lâm Chính Ích bị tôi quét đến lảo đảo, cuối cùng cũng loạng choạng ra khỏi cửa.
 
Tôi dứt khoát đóng sập cửa:
 
“Xin lỗi nhé, đây là công ty vệ sinh, không chấp nhận chứa rác.”
 
10
 
Nửa tháng sau, công ty vệ sinh của tôi dần đi vào quỹ đạo.
 
Tôi vừa uống trà, vừa phơi nắng, vừa vắt chân gọi điện chăm sóc khách hàng.
 
Cũng chẳng biết đã gọi đến số thứ bao nhiêu rồi.
 
“Xin hỏi quý khách có hài lòng với dịch vụ vệ sinh của chúng tôi không? Nếu đưa ra phản hồi hữu ích, sẽ được tặng thêm hai giờ dọn dẹp miễn phí…”
 
“Chị vợ cũ, là chị đó hả?”
 
Tôi liếc nhìn dãy số lạ nhưng lại thấy quen quen, khóe miệng giật nhẹ.
 
“Tôi là Lương Mộng Sở, tôi lưu số chị đó.”
 
Biết rồi, nghe giọng là nhận ra.
 
Đúng là thế giới nhỏ thật.
 
Tôi cố gắng nặn ra nụ cười nghề nghiệp:
 
“Haha, trùng hợp quá!”
 
Bên kia giọng cô ta đầy hứng khởi:
 
“Chị vợ cũ giỏi thật đấy! Nhanh như vậy đã gây dựng được công ty riêng.
 
Hôm trước dọn dẹp tôi còn thấy tờ quảng cáo công ty chị.
 
Nếu không phải đang ở cữ, tôi nhất định sẽ đến chúc mừng.
 
À đúng rồi, chị còn chưa biết nhỉ? Tôi chia tay với Lâm Chính Ích rồi.
 
Hắn cứ bám lấy tôi, khóc lóc thảm thiết. Nhưng tôi chẳng động lòng chút nào, thật sảng khoái!
 
Không nói đâu xa, chỉ riêng cái kiểu ‘Trần Thế Mỹ’ này cũng đủ khiến tôi không bao giờ quay lại với hắn.
 
Chị ơi, chị ly hôn đúng lắm, loại đàn ông đó không thể giữ!”
 
Cô ta ríu rít nói mãi không ngừng, tôi chẳng chen được câu nào.
 
Nghe lâu lại thấy cô gái này cũng có chút chân thật, đáng yêu, chứ không phải như tôi từng nghĩ.
 
Lờ mờ bên kia vang lên tiếng chuông cửa.
 
“Chị, em ra lấy đồ ăn.”
 
Tôi rảnh rỗi nên kẹp điện thoại bằng vai, vừa nghe vừa ngồi sơn móng chân.
 
Bỗng trong ống nghe vang lên tiếng động lớn khiến tôi giật mình.
 
Hình như điện thoại của Lương Mộng Sở rơi xuống đất, nhưng cuộc gọi chưa ngắt.
 
Tôi nghe rõ giọng Lâm Chính Ích:
 
“Mộng Sở, cho anh thêm một cơ hội! Anh thật lòng yêu em.
 
Không có đứa bé này thì chúng ta sinh thêm cũng được.
 
Vì em, anh đã từ bỏ tất cả.
 
Sao em có thể nói chia tay là chia tay?”
 
Lương Mộng Sở quát lớn bắt hắn đi, nhưng vô ích.
 
Lâm Chính Ích bám riết không buông, cuối cùng tức giận, điên cuồng.
 
Hắn như thể túm lấy cô ấy, khiến cô ấy hét lên một tiếng kinh hãi.
 
“Nếu em nhất quyết chia tay, chi bằng anh g/i/ế/t em trước rồi tự vẫn.
 
Như vậy cả nhà ba người chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi.”
 
Tôi giật thót tim.
 
Xong rồi, tên này điên thật rồi!
 
Trong điện thoại truyền đến tiếng cầu cứu nghẹn ngào của Lương Mộng Sở.
 
Tôi lập tức bấm 110:
 
“Alo, có kẻ xông vào hành hung, địa chỉ là…”
 
Dựa vào hồ sơ khách hàng để lại, tôi nhanh chóng xác định được nhà cô ấy, hơn nữa còn rất gần.
 
Tôi vội xỏ giày, lao đi như bay.
 
11
 
May mắn thay, chiếc điện thoại rơi kẹt ở khe cửa, cửa chưa khép chặt, tôi mới có thể xông vào tung đòn.
 
Tuổi thơ nghèo khó lại không có ba, tôi bị bắt nạt chẳng ít lần.
 
Thời gian lâu dần, kỹ năng đánh nhau cũng luyện thành.
 
Lâm Chính Ích không đề phòng, bị tôi đánh cho trở tay không kịp.
 
 
“Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, chúng tôi chỉ cãi nhau, tôi nhất thời mất khống chế.
 
Người đánh tôi là vợ cũ, chẳng biết từ đâu nhảy ra.”
 
Lâm Chính Ích mặt mũi bầm dập ngồi trong đồn công an, còn cố biện hộ.
 
“Không phải đâu, đồng chí cảnh sát. Tôi là khách hàng của cô ấy, đang gọi điện chăm sóc khách hàng thì tình cờ gặp cảnh anh ta xông vào nhà hành hung.
 
— Hành động của tôi thuộc dạng nghĩa hiệp cứu người.”
 
Lương Mộng Sở quấn chặt áo, gật đầu liên tục.
 
“Nhà tôi với hắn sớm đã chia tay.
 
Cái gì mà vợ chưa cưới chứ! Cảnh sát ơi, giờ hai người chẳng còn quan hệ gì, đây rõ ràng là hành hung!”
 
Ba mẹ của Lương Mộng Sở nhận tin cũng chạy đến, đứng hai bên con gái tiếp thêm sức mạnh.
 
Lâm Chính Ích định đứng lên, nhưng lập tức bị cảnh sát ấn ngồi lại, đành bỏ cuộc.
 
“Bác trai bác gái, cô ấy chỉ giận dỗi thôi.
 
Tình cảm chúng tôi sâu nặng như vậy, sao có thể nói chia tay là chia tay.
 
Hai người không hiểu cô ấy…”
 
“Xàm!” Ba Lương tức giận mất phong độ:
 
“Anh quen nó mấy ngày, tôi quen nó mấy chục năm, tôi còn không hiểu nó chắc?
 
Anh coi mình là cái gì, có ai lấy anh đi chấm mắm không?
 
Con gái tôi đã nói chia tay, thì là chia tay.
 
Chuyện này không phải trò chơi, cũng chẳng phải bàn bạc.
 
Nói với anh một tiếng còn coi như nể mặt.
 
Nếu anh cứ quấn lấy nó, tôi kiện anh tội quấy rối tình dục ngay tại đây!”
 
Lâm Chính Ích hoảng hốt, ngồi sụp xuống ghế, chẳng còn sức phản kháng.
 
Miệng chỉ lẩm bẩm:
 
“Sao lại thế này, tại sao lại thế
 
Tôi đã cứu Lương Mộng Sở, cha mẹ cô ấy vô cùng cảm kích.
 
Nhân lúc đó, tôi dày mặt xin họ đồng ý hòa giải, đừng để Lâm Chính Ích bị lưu án tích.
 
Dù sao sau này Tùng Nhiên còn phải gây dựng sự nghiệp, cần có hồ sơ chính trị trong sạch, nếu vì chuyện này mà bị ảnh hưởng thì phiền phức lớn.
 
Cha mẹ Lương tỏ ra thông cảm:
 
“Vì con cái thôi mà! Chúng tôi hiểu.”
 
Nhìn Lương Mộng Sở được cha mẹ nâng niu, tôi cũng hiểu ra vì sao cô ấy ngây ngô, cả tin như vậy.
 
Sau đó.
 
“Hay là tôi góp vốn cho chị nhé? Giúp công ty chị mở rộng quy mô.”
 
Ngụm cà phê suýt khiến tôi nghẹn c/h/ế/t, ho khù khụ cả buổi.
 
“Cô muốn đầu tư cho tôi?”
 
“Ừm!” Cô ấy gật đầu chắc nịch.
 
“Vốn dĩ cưới xin, ba mẹ chuẩn bị cho tôi 20 triệu tệ hồi môn.
 
Giờ hôn nhân không còn, số tiền này họ để tôi tự quyết.
 
Tôi thì chẳng có ý tưởng gì hay, nhưng tôi thấy việc chị làm rất tốt.
 
Sau này dịch vụ gia đình chắc chắn là ngành hot, nhất định hái ra tiền!
 
Nếu chị cảm thấy vẫn thiếu vốn, tôi có thể nhờ ba mẹ hỗ trợ.
 
Kéo thêm vài tỷ cũng không thành vấn đề.
 
Đến lúc đó, bất kể ai góp bao nhiêu, chúng ta chia đôi lợi nhuận, thế nào?”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo