Không Ly Hôn Được Thì Kéo Dài - Chương 2

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 2
3
 
Quả đúng như dự đoán, Lâm Chính Ích khởi kiện.
 
Ông ta nói vợ chồng tình cảm đã rạn nứt, yêu cầu phán ly hôn và giành quyền nuôi con.
 
Ông ta tưởng vậy sẽ dọa được tôi, nào ngờ tôi đã phóng lên chiếc xe máy nhỏ yêu dấu, vui vẻ chạy khắp phố phường giao đồ ăn.
 
Ở thời đại tôi sống, công nghệ AI phát triển ở mức rất cao, lao động tay chân bị thay thế phần lớn.
 
Nhiều công việc chỉ cần đăng một chỉ thị đơn giản là AI tự động hoàn thành.
 
Thành ra đến làm “trâu ngựa” ở đây tôi cũng không đủ tư cách.
 
Việc dễ bắt tay nhất chỉ có giao đồ ăn.
 
Nhưng thế cũng hay, làm ngày nào có tiền ngày đó, từng đồng từng cắc nhìn thấy rõ ràng, cực kỳ có lợi cho việc tôi ra tòa.
 
Trước phiên xử, tôi còn tranh thủ giao thêm hai đơn.
 
Tiểu Trần đã chuẩn bị sẵn tài liệu đợi tôi.
 
“Chị, cứ để em lo nhé.
 
Đến lúc đó chúng ta phối hợp ăn ý.”
 
“Ừm, hiểu rồi.
 
Tôi hiểu.”
 
Trên tòa, Tiểu Trần bùng nổ diễn xuất, dốc hết tình cảm để trình bày rằng tôi và Lâm Chính Ích không hề rạn nứt.
 
Từ cảnh hai người chen nhau trong phòng trọ chia chung một hộp cơm, đến đêm tuyết lớn tôi cõng Lâm Chính Ích đang sốt cao vào viện.
 
Từ lời thề sử dụng chiếc nhẫn làm bằng cỏ đuôi chó, đến ngọn đèn tôi thắp mỗi đêm chờ ông ta về nhà.
 
Cô ấy nói cảm động đến mức quỷ thần cũng phải khóc, bản thân còn nghẹn ngào mấy lần.
 
Tôi rút tờ giấy trong túi ra khẽ lau nước mắt, tiện tay che đi khóe môi suýt không nhịn được.
 
Lâm Chính Ích ngồi ở ghế nguyên đơn, nắm đấm siết chặt, lồng ngực phập phồng dữ dội.
 
“Thưa tòa, cô ta nói dối.
 
Căn bản không có chuyện tuyết lớn cõng tôi đi viện, cũng chẳng có lời thề với nhẫn cỏ đuôi chó gì hết.”
 
Ông ta trừng tôi đầy hung hãn, ánh mắt như muốn nuốt chửng tôi.
 
Tôi hít mũi, lau giọt lệ vốn không tồn tại, giọng khàn khàn bi thương.
 
“Ôi.
 
Hóa ra anh quên hết rồi.
 
Anh quên thì thôi vậy.
 
Những chuyện đó em nhớ là được.”
 
“Ôi, thật ra anh vẫn yêu em đúng không, không thì sao còn để em quản tiền trong nhà?”
 
Tôi ngước lên đầy xót xa: “Từ ngày cưới, anh đã giao quyền tài chính gia đình cho em, chưa từng thay đổi, như vậy không phải yêu em thì là gì?”
 
Bề ngoài tôi khóc, trong lòng thì cười.
 
Lâm Chính Ích sao có thể thừa nhận việc để mẹ tôi giữ tiền là để bà không dám tiêu tiền chứ.
 
Mỗi khoản chi đều phải qua miệng ông ta, hễ tiêu một đồng ông ta cho là không hợp lý thì lại lải nhải, rồi chiến tranh lạnh.
 
Mẹ tôi nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, tuy giữ tiền nhưng hầu như chẳng nỡ tiêu cho bản thân.
 
Không ngờ điều đó lại trở thành điểm yếu để tôi phản công.
 
Lâm Chính Ích kích động đập bàn: “Thưa tòa đừng bị cô ta lừa.
 
Chúng tôi sớm hết tình cảm rồi, cô ta chỉ cố tình vin cớ để không ly hôn.”
 
Thẩm phán quát: “Nguyên đơn giữ bình tĩnh.”
 
Tôi tranh thủ “xuất chiêu”.
 
“Chẳng lẽ chỉ vì cãi nhau mà anh đòi ly hôn sao.
 
Hay là anh chán ghét việc em lo toan việc nhà mà không kiếm tiền, thấy em là gánh nặng.
 
Nhưng em làm nội trợ là vì cái gì.
 
Không có em tất bật trước sau, quần áo sạch sẽ trên người anh từ đâu ra, bữa cơm nóng anh ăn ai nấu, nhà cửa sáng sủa ai dọn.
 
Em biết anh chê em, nhưng em cũng đang cố gắng.
 
Anh xem, giờ em đi giao đồ ăn, một ngày cũng kiếm được một hai trăm.
 
Em không ăn bám anh nữa, không dựa vào anh nuôi nữa, chúng ta cùng cố gắng sống cho tốt được không?”
 
Gánh nặng trên vai, tôi dốc hết đời này những chuyện buồn để gợi cảm xúc, rốt cuộc cũng ép ra được hai giọt nước mắt.
 
Tiểu Trần đưa cho tôi một tờ giấy: “Chị, bình tĩnh, lau đi.”
 
Cô ấy đẩy tới gần hơn, còn nháy mắt ra hiệu.
 
Tôi nghi hoặc nhận lấy, chấm lên mí mắt, một luồng lạnh buốt rát lan tới.
 
Mắt lập tức không mở nổi, nước mắt nước mũi ào ào chảy như suối.
 
Tôi cố nhịn khó chịu, nhân cơ hội ôm mặt, gào khóc nức nở.
 
“Hu hu hu, Chính Ích à Chính Ích, em yêu anh đến vậy, mất anh rồi em sống sao đây—”
 
Ngay cả thẩm phán cũng sững sờ.
 
Có lẽ ông chưa gặp đương sự nào bộc lộ cảm xúc mạnh như thế.
 
Nhưng tôi đã khóc không dừng nổi.
 
Không phải thật tâm, mà vì lọ dầu gió của Tiểu Trần bôi quá tay.
 
Đến mức như muốn hất tung cả đỉnh đầu.
 
Tiểu Trần chọc tôi dưới gầm bàn: “Quá rồi, chị, quá rồi nha.”
 
Tôi ngừng kêu than, nhưng vẫn nước mắt nước mũi ròng ròng, ngoài ý muốn lại hiện ra nét nhẫn nhịn uất ức rất “đạt”.
 
Thẩm phán lộ vẻ không đành lòng, tôi biết vụ này coi như chắc thắng.
 
Lâm Chính Ích nghiến răng tức tối mà bất lực: “Cô ta đang diễn.
 
Cô ta đang diễn đó!!!”
 
Hừ, thì đã sao.
 
Theo tôi biết, ở thời đại này ly hôn khá khó, khả năng xử cho ly ngay từ phiên đầu là rất thấp.
 
Tôi lục nhiều án lệ, một bên khăng khăng đòi ly, bên kia khẳng định tình cảm chưa rạn nứt, thì tám chín phần là không ly nổi.
 
Quả nhiên, tòa tuyên ngay tại chỗ rằng chúng tôi chưa hết tình cảm, không cho ly hôn.
 
4
 
Ra khỏi tòa, trời cao mây nhàn, gió thu mát rượi.
 
Tôi gọi Lâm Chính Ích đang hậm hực bỏ đi.
 
“Nếu anh vẫn kiên quyết ly, có thể 6 tháng nữa lại khởi kiện.
 
Tôi nói đúng không, luật sư Trần?”
 
Tiểu Trần đứng bên tôi, ôm tập hồ sơ.
 
Bất ngờ bị tôi gọi, cô ấy tinh thần phấn chấn hẳn.
 
“Đúng ạ.
 
Nói chính xác hơn, nếu không có tình tiết mới, lý do mới, nguyên đơn khởi kiện lại trong vòng 6 tháng thì tòa sẽ không thụ lý.
 
Quy định này nhằm tránh lạm dụng quyền khởi kiện, cho đôi bên thời gian bình tĩnh suy nghĩ, hàn gắn quan hệ hoặc xử lý các việc liên quan.”
 
Tôi cười vỗ vai ông ta: “Đúng đúng, xử lý các việc liên quan.
 
Nhớ xử lý cho tốt nhé.”
 
Nếu tôi nhớ không lầm, năm đó mẹ tôi ly hôn chưa đầy nửa năm thì Lương Mộng Sở đã sinh đủ tháng.
 
Lâm Chính Ích tưởng nắm thóp được tôi, định lợi dụng kiện tụng để dồn tôi vào thế bí, không ngờ tính sai, gà chẳng bắt được còn mất cả nắm thóc.
 
Bây giờ ông ta rối như tơ vò, tức đến phát điên mà vẫn bất lực, đành hỏi: “Tùng Linh, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
 
“Tôi muốn làm gì, chẳng lẽ anh không biết?”
 
Lâm Chính Ích làm bộ tiếc nuối thở dài: “Chúng ta đã hết tình cảm, cô rõ ràng nhất.
 
Hà tất phải dây dưa khổ sở.
 
Đều là người lớn cả rồi, cho nhau chút tôn nghiêm và thể diện không tốt sao?”
 
Đến nước này, ông ta vẫn muốn PUA tôi.
 
Nhưng tôi đâu phải mẹ tôi: “Tôn nghiêm và thể diện có ăn được không, uống được không.
 
Có cho Nhiên một cuộc sống tốt không.”
 
“Cô muốn gì tôi biết.
 
Nhưng nếu tôi không buông tay, cô nghĩ cô lấy được thứ cô muốn à.
 
Chỉ khi cô đưa tôi thứ tôi muốn, tôi mới cho cô thứ cô muốn, lúc đó cô mới đạt được thứ cô thật sự muốn.”
 
Mẹ tôi từng là người phụ nữ dịu dàng trầm tĩnh mà kiên cường.
 
Bà có sức mạnh tinh thần lớn lao của phụ nữ xưa nay, chịu khó nhẫn nại, ít lời.
 
Đối mặt tra vấn của chồng, phần nhiều bà không để tâm.
 
Nếu thật sự không thích, cũng thường chọn im lặng thay vì tranh cãi.
 
Quả là hình mẫu “mặt lạnh giặt đồ lót” điển hình.
 
Ngày trước tôi không hiểu vì sao bà lại thiệt thòi bản thân như vậy.
 
Lớn lên mới dần hiểu, vì bà yêu tôi.
 
Bà yêu tôi theo cách của bà, có thể không hợp với quan niệm thời đại mới.
 
Bà có giới hạn thời đại, nhưng tình yêu của bà thì không.
 
Nhưng người phụ nữ trước mắt, mở miệng khép miệng toàn “thứ này thứ kia”, rõ ràng khiến Lâm Chính Ích kinh ngạc.
 
Ông ta đã giận đến mất bình tĩnh, vùng vẫy một hồi, cuối cùng chỉ phun ra được một câu: “Sao cô trở nên thực dụng như vậy.
 
Cưới cô đúng là tôi nhìn nhầm rồi!”
 
Nói dứt câu, tôi đã tìm thấy chiếc xe máy nhỏ, ngồi lên, đội nón bảo hiểm.
 
“Anh còn gì không.
 
Không thì tôi đi đây.”
 
“Cô đợi đã!”
 
Tôi chống xe: “Gì.”
 
“Bàn bạc đi.”
 
Giọng ông ta mềm xuống.
 
“Anh tay trắng ra đi, không thì miễn bàn.”
 
Bàn tay ông ta đưa ra định nắm tay tôi khựng giữa không trung.
 
Tôi vặn ga: “Xin phép không tiễn!”
 
5
 
Trong làn khói xe máy, Lâm Chính Ích ngẩn người rối loạn.
 
Ông ta không hiểu, vì sao người vợ vốn dịu dàng, nhút nhát, nghe lời của mình lại bỗng dưng biến thành dáng vẻ này.
 
Trước kia, chỉ cần ông ta cứng rắn, mẹ tôi liền nhượng bộ.
 
Ông ta cứng rắn một trăm lần, mẹ tôi lùi bước đến chín mươi chín lần.
 
Lần duy nhất bà không lùi, chính là vì tranh giành tôi.
 
Nhưng bây giờ, đem trò này ra với tôi, rõ ràng nhắm nhầm người rồi.
 
Sau giờ tan học của Tùng Nhiên, tôi dắt con bé đi một trận mua sắm thật hoành tráng.
 
Không chỉ chăm chút lại cho con, mà còn từ đầu đến chân, tôi cũng sắm sửa mới tinh.
 
Bộ quần áo khoác trên người tôi, giống như một giấc mơ từ thuở nhỏ được hoàn thành—
 
Tôi từng ước mẹ có thể tốt với bản thân hơn, yêu thương chính mình nhiều hơn.
 
Tùng Nhiên nhìn tôi soi gương tự ngắm, bỗng bật khóc.
 
Tôi ngồi xuống ôm lấy con bé, qua đôi mắt non nớt ấy, nhìn thấy chính bản thân mình ngày xưa.
 
Tôi hứa với nó, cũng là hứa với chính mình:
 
“Mẹ sau này sẽ biết yêu thương bản thân, con yên tâm.”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo