Không Ly Hôn Được Thì Kéo Dài - Chương 1

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 1
Tôi xuyên thành mẹ mình, đúng lúc ba ngoại tình và đang ầm ĩ chuyện ly hôn.
 
Trên tòa, giọng ông ta lạnh băng:
 
“Chúng ta sớm đã hết tình cảm.”
 
Tôi bật hết kỹ năng diễn xuất:
 
“Dù thế nào đi nữa, em vẫn sẽ chờ anh về nhà.”
 
Ba tức giận đến mất kiểm soát:
 
“Cô làm vậy cũn làm vô ích thôi!”
 
Tôi dịu dàng, mang theo chút bi thương:
 
“Anh muốn thế nào cũng được, nhưng ly hôn thì em không đồng ý.”
 
Ngày trước mẹ tôi vì muốn giành quyền nuôi tôi nên chấp nhận tay trắng ra đi, còn ba thì nhờ nhà tiểu tam mà phất lên như diều gặp gió.
 
Về sau tôi mới biết, ông ta cố tình giả vờ tranh giành quyền nuôi con để ép mẹ tôi chủ động từ bỏ tài sản.
 
Nhưng bây giờ thì khác…
 
Hehe.
 
Cứ kéo dài thôi! Người nóng ruột muốn ly hôn đâu phải tôi, xem ai kiên nhẫn hơn ai!
 
1
 
Khi tôi hoàn hồn lại, luật sư đang hỏi dứt khoát:
 
“Chị Tùng, chị thật sự quyết định không tranh chấp gì, chỉ cần con thôi sao?
 
Vụ ly hôn này xét theo luật hiện hành tuy bất lợi cho chị, nhưng không phải không thể tranh giành. Tôi nghĩ chị nên thử một lần.”
 
Cuộc đối thoại này sao mà quen thuộc.
 
Tôi nhìn quanh.
 
Căn phòng quen thuộc, cách bài trí quen thuộc, và cả… chính tôi trong ký ức?
 
Một bé gái sáu, bảy tuổi đang chăm chú lắp lego, chẳng mảy may bị ảnh hưởng bởi chuyện bên này.
 
Tôi thử gọi một tiếng:
 
“Tiểu Nhiên?”
 
Cô bé ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh:
 
“Sao vậy mẹ?”
 
Một luồng vui sướng trào dâng trong lòng tôi.
 
Tôi thành công rồi! Tôi thật sự đã xuyên thành mẹ, có cơ hội thay đổi vận mệnh của bà!
 
Luật sư trước mặt chắc chính là dì Trần mà tôi không nhớ rõ, người khi ấy từng khuyên mẹ tôi nên tranh thủ thêm chút tài sản.
 
Buột miệng gọi “dì Trần” khiến bà hơi sững lại, tôi liền vội sửa:
 
“Ý tôi là luật sư Tiểu Trần.”
 
Tôi khẽ ho một tiếng:
 
“Luật sư Tiểu Trần, tôi thấy cô nói rất đúng, cái gì đáng tranh thì phải cố gắng tranh.”
 
Trên gương mặt Tiểu Trần thoáng hiện vẻ vui mừng.
 
“Đúng rồi đó chị Tùng! Tôi chuyên nhận các vụ ly hôn phía nữ, cũng chỉ mong có thể giúp phụ nữ chúng ta giành được nhiều quyền lợi hơn.
 
Chị đã vì gia đình này mà vất vả bấy lâu, dẫu không có thu nhập thực tế nhưng theo luật, thu nhập của chồng chị cũng có một nửa là của chị. Sao chị lại dễ dàng từ bỏ chứ?”
 
Đúng vậy, tôi làm sao có thể bỏ qua?
 
Nhưng năm đó mẹ chỉ lo lắng cho tôi, sợ quyền nuôi dưỡng có vấn đề.
 
Bởi vì ba đối xử không tốt với tôi, với bà cũng chẳng khá hơn.
 
Ông ta thường xuyên b/ạ/o l/ự/c lạnh nhạt, ngồi lì với gương mặt âm trầm, một hai tháng chẳng nói một lời.
 
Mẹ lo nếu ra tòa, bản thân không có kinh tế sẽ không giành được quyền nuôi tôi.
 
Thế nên bà thà từ bỏ tất cả, cũng nhất định phải giữ lấy tôi.
 
Là một người nội trợ, mẹ không hề biết ba bên ngoài làm gì, còn ngây ngốc tự trách bản thân không hòa nhập xã hội.
 
Bà đâu hay lúc đó, tiểu tam đã mang thai.
 
Gia đình tiểu tam có thế lực, bản thân lại ngây thơ, cứ tưởng ba là đàn ông đã ly hôn, một mực thúc ép ông ta cưới.
 
Muốn cưới thì phải nhanh chóng ly hôn.
 
Thế mới thú vị chứ.
 
“Chị Tùng định chia bao nhiêu tài sản? Tôi nghĩ tranh 30% thì còn khả thi, chứ nhiều hơn e là…”
 
Trong giọng Tiểu Trần vừa hưng phấn vừa lộ chút khó xử.
 
Tôi nghiêng người tựa lưng vào sofa, bắt tréo chân, nhướng mày:
 
“Chia tài sản? Sao tôi phải chia?”
 
Thấy cô ấy nghi hoặc, tôi ghé sát lại, mỉm cười tinh quái:
 
“Tôi đâu có định chia, vì căn bản tôi không… hề… định… ly hôn!
 
Tôi không đồng ý ly hôn, tự khắc sẽ có người sốt ruột, cầu xin tôi ly hôn.”
 
Khi tôi nói rõ lý do ba muốn gấp gáp ly hôn, Tiểu Trần sững người rồi bừng tỉnh.
 
“Chị, đúng là chị của tôi!”
 
2
 
Sau khi bàn bạc đối sách với Tiểu Trần, tôi chợt nghĩ đến phiên bản nhỏ của mình.
 
Bé gái sáu tuổi – ừm, khi đó tôi còn tên là Lâm Nhiên – vẫn bình thản vô cùng, hệt như tôi trong ký ức.
 
Tôi đi tới, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt, hỏi ra câu cũ kỹ ấy:
 
“Nếu ba mẹ ly hôn, con muốn theo ai?”
 
Tôi biết, bảy tuổi tôi đã có đáp án, chỉ là mẹ chưa từng hỏi.
 
Mẹ không muốn tôi chịu bất kỳ tổn thương nào, nên cố tình bỏ qua lựa chọn dễ dàng nhất với bà.
 
“Con theo ba, ba có tiền!”
 
Con bé tinh nghịch chớp mắt, cười ranh mãnh.
 
Tôi cũng mỉm cười, chờ câu sau.
 
“Con sẽ lấy nhiều tiền từ ba, rồi đưa cho mẹ!”
 
Quả nhiên.
 
Tôi hôn chụt lên má nó:
 
“Con gái ngoan của mẹ!”
 
Tôi quá hiểu lúc ấy mình nghĩ gì.
 
Tôi chẳng phải đứa bé ngoan hiền gì, càng không diễn nổi cảnh thương tâm.
 
Nhưng năm đó, mẹ giống như con thú mẹ bảo vệ con non, dùng hết sức che chở cho tôi.
 
Sự dịu dàng ấy, đối lập hoàn toàn với dáng vẻ lạnh lùng của ba, khắc sâu vào tim tôi.
 
Nói hối hận sao? Không, tôi không hối hận. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất.
 
Nhưng nếu có thể làm lại? Nhất định tôi muốn. Tôi muốn mẹ có một cuộc đời khác.
 
Không bệnh tật, tâm trạng an yên, kinh tế sung túc.
 
Cũng vì mơ ước này, tôi chưa từng quên một khái niệm đọc được trong sách thuở nhỏ – kế hoạch xuyên không.
 
Vì nó, tôi cặm cụi nghiên cứu nhiều năm, cuối cùng thành công, tự nguyện làm người thí nghiệm đầu tiên.
 
Thế nhưng trước mắt tôi vẫn không yên tâm, bèn dặn dò thêm:
 
“Mẹ không phải không muốn con, mà là muốn đợi đến khi mẹ mạnh mẽ hơn, rồi sẽ đưa con đến một cuộc sống tốt hơn, con hiểu không?”
 
Tôi sợ Tiểu Nhiên mang tâm lý không tốt, ảnh hưởng đến tương lai của chính mình.
 
Con bé ưỡn ngực, vỗ tay lên ngực:
 
“Mẹ đừng lo, ai đối tốt với con, con biết hết, con nhớ kỹ mà!”
 
Đúng lúc cảnh tượng này bị Lâm Chính Ích – người cha sinh học của tôi – bắt gặp.
 
Từ sau khi mẹ ly hôn ông ta, tôi chẳng buồn gọi ông là ba nữa.
 
Ông đặt một xấp giấy lên bàn.
 
“Đơn ly hôn, ba bản, cô mau ký đi!”
 
Tôi từ tốn đứng lên, dùng hai ngón tay kẹp lấy một bản, hờ hững lật vài trang.
 
“Quả nhiên, không chừa cho tôi một đồng. Lâm Chính Ích, anh thật có ‘lương tâm’.”
 
“Chẳng phải cô nói rồi sao, chỉ cần giao Tiểu Nhiên cho cô, thì cái gì cũng không cần?”
 
Giọng người đàn ông đột ngột căng lên:
 
“Bây giờ cô lại định làm gì?”
 
Khi còn nhỏ, tôi không nghe ra sự hoảng loạn trong giọng nói ấy. Nhưng bây giờ, ông ta không thể che giấu được nữa.
 
Tôi cười lạnh, vứt tờ đơn xuống bàn, “bốp” một tiếng, chọc thẳng vào thần kinh của Lâm Chính Ích.
 
“Không ly nữa. Ai nói tôi phải ly hôn? Tôi không đồng ý.”
 
Sắc mặt ông ta thoáng chốc hoảng loạn, rồi nhanh chóng trở lại dữ tợn quen thuộc.
 
“Nếu cô không chịu ly hôn, một khi ra tòa, đừng nói đến tiền, ngay cả con cô cũng không giành được!”
 
Ông ta vừa nói vừa liếc sang Tiểu Nhiên đứng gần đó, như thể nó chỉ là một món đồ, chiến lợi phẩm trong cuộc chiến này.
 
Ông nghĩ tôi sẽ lại thỏa hiệp vì con, nhưng lần này đâu ngờ được:
 
“Được thôi, ra tòa gặp nhau! Ai không đến thì người đó là đồ hèn!”
 
Lâm Chính Ích khựng lại, gân xanh nổi đầy trán, một lúc lâu mới nghiến răng gằn ra:
 
“Được, cô cứ chờ đấy!”
 
Vừa dứt lời, điện thoại ông ta reo lên.
 
Lâm Chính Ích lập tức biến sắc, quay người bỏ đi, còn tiện tay sập mạnh cửa.
 
Qua cánh cửa, tôi vẫn nghe lỏm thoáng giọng ông ta:
 
“Chúng ta phải chọn ngày đẹp để lấy giấy chứng nhận, chuyện này đâu thể tùy tiện!
 
Vâng, vâng, em không tin anh sao?
 
Ngoan nào, nghỉ ngơi đi, đừng giận, vì con của chúng ta, ngoan ngoãn nhé…”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo