Sau khi biết mình chỉ là thiên kim giả, tôi ôm chặt lấy cậu học sinh nghèo mà mình chu cấp, khóc ròng ba ngày ba đêm.
“Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, sống những ngày cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc… cũng chẳng còn tiền để giúp cậu nữa.”
“Hu hu hu… Chanel của tôi, kim cương của tôi, vòng cổ Bulgari của tôi… mẹ thật sự không nỡ rời xa các con…”
Kết quả là, cậu học sinh nghèo mất tích suốt mười ngày.
Khi gặp lại, anh ta đã là người đàn ông mặc vest thẳng tắp, giày da sáng bóng, toàn thân toát ra khí chất xa hoa đắt giá.
Anh im lặng, nhét vào lòng tôi từng chiếc túi xách, vòng cổ hàng hiệu.
Lúc này tôi mới sững sờ nhận ra — anh ta vốn dĩ là thiếu gia hào môn.
Sự nhụk nhã vì bị lừa gạt lập tức trào dâng.
Ngay lúc tôi chuẩn bị ném túi xách vào mặt anh, màn hình đột nhiên hiện lên loạt bình luận:
【Ai… vì nữ chính mà phản diện lại phải quay về làm con trai cho cái lão cha khốn kiếp kia rồi.】
【Cha hắn tuy là thủ phủ giàu nhất kinh thành, nhưng hễ không vui thì lại trút giận lên con trai, xuống tay cực kỳ tàn nhẫn.】
【Trước đây còn đánh hắn điếc hẳn một bên tai. Thế nên hắn dứt khoát vứt bỏ thân phận thiếu gia, bỏ nhà ra đi, thân không một xu dính túi, lang thang ngoài phố.
Nhưng ít nhất hắn không phải chịu đựng người cha ấy nữa, thậm chí còn gặp được nữ chính đầy lòng trắc ẩn.】
【Chỉ tiếc rằng số mệnh đã định sẵn, nam chính chân mệnh thiên tử sắp xuất hiện, mở ra kịch bản “thiên kim giả được cứu rỗi”. Còn phản diện… chỉ là uổng công chịu đòn.】
Tôi sững người một thoáng, vội kéo áo của cậu học sinh nghèo ra — quả nhiên, trước mắt là những mảng vết thương bầm tím chi chít.