Chương 7
9
Sau khi ép Cố Cảnh Thần đi bệnh viện kiểm tra thương tích xong.
Vừa bước ra ngoài.
Gió lạnh thổi qua, tôi co rụt cổ lại.
Cố Cảnh Thần liền cởi áo khoác, định choàng lên vai tôi.
Đột nhiên.
Bình luận hiện ra:
【Tới rồi, tới rồi, nam chính cuối cùng cũng trở về.】
Đồng thời, phía sau vang lên một giọng vui mừng: “Niệm Niệm!”
Chưa kịp quay đầu.
Cả người tôi đã bị ôm chặt.
Áo khoác rơi thẳng xuống đất.
Một cái đầu tóc vàng rúc vào cổ tôi cọ tới cọ lui.
Tôi suýt ảo giác thành một con chó Golden to xác.
“Niệm Niệm, anh nhớ em lắm.”
Người đàn ông ngẩng lên, đôi mắt đào hoa sáng rực, chớp chớp mê hoặc.
Tôi theo phản xạ đẩy ra: “Cái quái gì, ở đâu lòi ra thằng tóc vàng thế này.”
Trời đất ạ.
Nam chính lại là thằng tóc vàng à.
Tôi dị ứng nhất là tóc vàng đấy.
Người đàn ông ấm ức, đôi mắt đỏ hoe: “Niệm Niệm, anh là Giang Dã mà.”
Tôi mới chợt nhớ ra.
Thì ra là thanh mai trúc mã – Giang Dã đi du học năm xưa.
Hóa ra anh ta mới là nam chính?!
Đừng mà.
Tôi cũng dị ứng luôn với mấy anh du học sinh.
“Từ từ đã, chẳng phải anh nói đi du học 4 năm sao? Giờ đã 7 năm rồi, rốt cuộc anh đi du học ở đâu thế?”
Giang Dã càng ấm ức: “Ở Đức chứ đâu.”
“À vậy thì bình thường.”
Tôi xoa đầu anh ta: “Còn sống về được là tốt rồi.”
Giang Dã có vẻ rất thích được xoa đầu, nhắm mắt lại, thoải mái dụi dụi vào tay tôi.
Xong liền nắm chặt tay tôi: “Niệm Niệm, đi thôi, anh mời em ăn cơm.”
Lúc này tôi mới nhớ tới người đang bị bỏ quên – Cố Cảnh Thần.
Vừa định quay lại giới thiệu.
Thì đã bị Giang Dã mạnh mẽ xoay mặt lại: “Niệm Niệm, em chỉ được nhìn một mình anh thôi.”
Nhìn cái đầu anh ấy.
Đúng là đồ vô duyên vô tứ.
Tôi giẫm một phát lên chân anh ta.
Rồi kéo anh ta lại, ép phải giới thiệu với Cố Cảnh Thần.
Cố Cảnh Thần đang đứng phía sau, nhặt chiếc áo khoác rơi, cô đơn cầm trên tay.
Trên áo vương chút bụi, chẳng hiểu sao anh không phủi đi.
“Tên anh ấy là Giang Dã, bạn tôi.”
Giang Dã cười hì hì phụ họa: “Tương lai sẽ là bạn trai nữa.”
Tôi tặng cho anh ta một cái tát.
“Còn đây là Cố Cảnh Thần, trước kia là học sinh tôi từng tài trợ.”
“Ồ, chào.” Giang Dã hời hợt đáp một tiếng, rồi đẩy lưng tôi: “Đi thôi, đói muốn chếc rồi, đi ăn cơm.”
Đi được vài bước.
Anh ta bỗng dừng lại.
“Niệm Niệm, anh cảm giác có ai giẫm lên gót giày anh.”
Cả hai cùng quay đầu.
Thấy Cố Cảnh Thần vẻ mặt thản nhiên đi ngay phía sau.
Nhìn chúng tôi quay lại, anh còn ra dáng vô tội, ánh mắt như đang hỏi: có chuyện gì sao.
“Tưởng tượng thôi.”
Tôi an ủi.
Cố Cảnh Thần làm sao có thể làm chuyện ấu trĩ thế chứ.
Giang Dã nghiến răng, rồi lại cười: “Niệm Niệm đã nói thế thì là thế, đi thôi.”
Mãi đến khi gần bước vào nhà hàng.
Giang Dã bỗng kêu “Á!” một tiếng.
Suýt ngã nhào.
May còn kịp bám lấy tay tôi mới đứng vững.
Chỉ thấy chân trái anh ta đang giẫm xuống đất với mỗi chiếc tất, chiếc giày lại rơi tận phía sau.
Giang Dã lúng túng nhảy trở lại đi giày.
Người đi đường đều thấy rõ.
Mấy cô gái còn che miệng cười trộm.
Cố Cảnh Thần bước tới, nắm lấy cánh tay tôi: “Thanh mai trúc mã của em đi đường cũng bất cẩn quá đấy.”