Chương 8
9
Xe lao vun vút trên đường cao tốc.
Tạ Thời Nghiễn cầm lái, tôi và mẹ ngồi ở hàng ghế sau.
Mẹ đưa khăn lau tóc cho tôi:
“Dao Dao, vừa rồi mẹ với bố cãi nhau, có làm con sợ không?”
Tôi lắc đầu:
“Không ạ.”
Nhìn thẳng vào mắt mẹ, tôi nghiêm túc nói:
“Những ấm ức trước đây mẹ phải chịu, con đều nhớ cả.”
Chính vì tôi nhớ.
Nên tôi mới cố tình chọc tức Giang An An, khiến bà nội ngày càng chán ghét mẹ con Giang Tuyết.
Tôi giả vờ lơ đãng tiết lộ hành tung của mẹ, để bố hối hận đến ruột gan đứt đoạn.
Thậm chí khi vào nhà hàng, rõ ràng biết bố còn đứng ngoài trời mưa, nhưng tôi chẳng buồn nhắc đến.
Một trận mưa lớn, so với những tủi nhục mẹ từng gánh chịu, chẳng thấm vào đâu.
Nhưng cũng đủ để khiến Lý Tầm mất hồn lạc phách, đau đến thấu tim gan.
Mà vậy vẫn còn quá ít.
Sự hối hận của đàn ông vốn chẳng đáng giá.
So với việc mẹ suýt mất mạng, ông ta chỉ mất đi một tình yêu.
“Từ giờ con sẽ ở bên mẹ.” Tôi quay sang, mỉm cười trấn an:
“Con biết mẹ muốn làm gì, mẹ cứ đi đi.”
Trong xe thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng.
Mẹ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính.
Bầu trời đen kịt như mực, cơn mưa dữ dội như muốn cuốn phăng cả thế giới.
Một lúc lâu, bà mới nhàn nhạt mở miệng:
“Giang Tuyết có biết bố con bị bệnh tim không?”
Hàng mi tôi khẽ run, hồi lâu mới lắc đầu.
Tôi tuyệt nhiên không nghĩ đây là mẹ đang lo cho Lý Tầm.
Chỉ là trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu được cái kết mà mẹ hướng tới.
Thì ra, câu nói trước kia chẳng phải lời buột miệng.
Điều mẹ muốn, không phải là trái tim Lý Tầm.
Thứ bà muốn—là mạng sống của ông ta.
10
Căn bệnh tim của Lý Tầm, từ trước đến nay vẫn là mẹ tôi lo lắng thay ông.
Ngày nào mẹ cũng nhắc ông uống thuốc, luôn mang theo lọ thuốc bên mình.
Trước kia, Lý Tầm còn nói mẹ phiền, nhưng mỗi lần phát bệnh, may mà có mẹ ở cạnh.
Sau khi Giang Tuyết quay về, mẹ hầu như không còn ở nhà nữa.
Trong cái lọ thuốc nhỏ ấy còn bao nhiêu viên, chẳng ai biết rõ.
Mà tôi thì ngày nào cũng cố ý khích bác, khiến Giang An An gây rối loạn cả nhà.
Lý Tầm bận rộn xử lý mối quan hệ giữa Giang Tuyết và bà nội, căn bản không để tâm đến lọ thuốc của mình.
Có lúc ông nhớ ra phải đến bệnh viện lấy thêm thuốc, lại bị Giang An An quấy nhiễu mà trì hoãn.
Những ngày này, tôi ở nhà mới của mẹ, nghe điện thoại của Lý Tầm gọi tới liên tục.
Lúc đầu, giọng ông vẫn giống như ra lệnh:
“Ôn Ninh, mai cô phải về ngay cho tôi—”
“Ôn Ninh, rốt cuộc cô muốn làm gì! Ly hôn? Được, ly thì ly!”
Về sau, khi nhận ra mẹ không hề nói đùa.
“Giang Tuyết đã đi rồi, em còn muốn giận dỗi đến khi nào?”
“Em quay về đi, tôi sẽ không truy cứu chuyện với Tạ Thời Nghiễn, chúng ta lại sống như trước kia.”
Đến tận bây giờ, giọng ông càng lúc càng trở nên hạ thấp:
“Rốt cuộc em đang ở đâu? Tôi đến đón em, được không?”
Ông phát hiện mình không thể sống thiếu mẹ.
Những mối quan hệ chằng chịt, những thương vụ phức tạp trong công ty, đều có sự góp sức của mẹ.
Nay mẹ rời đi, tất cả gánh nặng đều đổ lên vai ông.
Giang Tuyết uy hiếp, bà nội cay nghiệt khó chiều, Giang An An ngang ngược vô lý.
Lý Tầm đã không thể gánh vác nổi nữa.
Cũng đúng thôi.
Ngày trước, vì gia đình này, mẹ đã phải cúi mình chịu đựng, lo liệu hết thảy mọi việc lớn nhỏ.
Nhưng mẹ là nữ chính.
Mẹ là nữ chính trong câu chuyện cứu rỗi, sinh ra để tỏa sáng.
Nếu không có mẹ, nam chính cả đời chỉ xứng đáng sống trong bùn lầy, như con chuột trong cống rãnh.
Chuột sao có thể nghĩ rằng thiên nga không xứng với mình?
Giờ thì, nữ chính muốn lấy lại tất cả những gì từng trao đi.
Như một vị thần nữ thu hồi ánh sáng đã ban xuống cho phàm nhân ngu muội.
Còn tôi, chỉ là một đứa trẻ.
Giúp mẹ làm những gì trong khả năng, chắc cũng không sao.
Và rồi ngày đó đến rất nhanh.
Trong bữa tối, tôi đang kể về những chuyện thú vị ở trường, khiến mẹ và chú Tạ bật cười vui vẻ.
Đột nhiên, điện thoại của mẹ reo lên.
Bà nghe máy, vẻ mặt dần trở lại bình tĩnh.
Cúp máy rồi quay sang hỏi tôi:
“Dao Dao, con có muốn đi thăm bố không?”
Tôi lấy khăn giấy lau miệng, sau đó gật đầu.
“Vậy thì đi thôi.”
Vừa bước vào cổng bệnh viện, đã nghe thấy tiếng ồn ào náo loạn.
Thấy mẹ, bà nội như vớ được cọc cứu mạng:
“Ôn Ninh, cuối cùng con cũng đến rồi!”
“Mau đi, tìm quan hệ, mời bác sĩ giỏi nhất—cứu lấy Lý Tầm—”
Sắc mặt mẹ thoáng hiện vẻ lo lắng:
“Xảy ra chuyện gì vậy? Có chuyện gì rồi?”
“T/a/i n/ạ/n giao thông đó!”
Bà nội khóc đến mức gần như ngất xỉu:
“Nó bị t/a/i n/ạ/n giao thông rồi!”
Nghĩ đến đây, bà phẫn nộ túm lấy người phụ nữ bên cạnh, lôi ra đánh.
“Tất cả là tại mày! Con hồ ly tinh này!”
“Nếu không phải vì đưa mày đi, thì Lý Tầm sao lại gặp tai nạn!”
“Mày đã phá nát gia đình con tao, giờ còn muốn lấy luôn mạng nó!”
Giang Tuyết tóc tai rối bời, bị bà nội cùng mấy người thân chặn ở góc tường, đấm đá túi bụi.
Quần áo rách tả tơi, trên người đầy vết cào xước đỏ hằn.
Đâu còn dáng vẻ dịu dàng yếu đuối ngày nào, chỉ còn lại sự chật vật thê thảm.
Bà ta vẫn cố cãi:
“Không liên quan đến tôi! Anh ấy đang lái xe thì phát bệnh!”
“Anh ấy không mang thuốc theo, tôi cũng đâu biết!”
Bác sĩ từ phòng phẫu thuật bước ra, sắc mặt nghiêm trọng, lắc đầu:
“Bệnh nhân bị bệnh tim, các người không biết sao?”
Ông thở dài:
“Đáng lẽ phải tránh kích thích và r/ư/ợ/u bia.”
“Lúc đó gia đình không mang thuốc bên mình à?”
Ôn Ninh đỏ hoe mắt, khẽ nhíu mày nhìn về phía Giang Tuyết, sau đó cúi đầu:
“Mấy hôm nay tôi bị đuổi ra khỏi nhà…”
“Nhắc ông ấy uống thuốc, ông ấy cũng luôn tỏ vẻ không kiên nhẫn…”
Mọi người nhìn nhau, như vừa bừng tỉnh.
Bà nội lại bốc hỏa, lao lên đánh Giang Tuyết lần nữa:
“Tất cả tại mày! Đồ không biết xấu hổ!”
Mẹ tôi khẽ lau nước mắt, mái tóc rối nhẹ, dáng vẻ như một người vợ vừa mạnh mẽ vừa yếu mềm.
Bà vừa lo an ủi bà nội và họ hàng, vừa quyết đoán sắp xếp mọi việc trong bệnh viện.
Tôi ngoan ngoãn ngồi trên ghế, lặng lẽ chờ mẹ.
Ánh mắt dừng lại nơi cửa sổ, dưới gốc cây, bóng dáng Tạ Thời Nghiễn vẫn đứng đó.
Nếu hôm đó tôi không gửi tấm ảnh trang trí Giáng Sinh trong quán bar cho Giang An An, thì cô ta đã chẳng kéo Lý Tầm đi chụp ảnh check-in.
Để rồi đúng vào ngày kỷ niệm cưới của bố mẹ, chính mắt Lý Tầm lại nhìn thấy Ôn Ninh nhận hoa từ tay một người đàn ông khác.
…
Trong phòng bệnh, Lý Tầm mang mặt nạ thở, đầu quấn đầy băng, khắp người là vết thương dữ tợn.
Ông nổi nóng, phóng xe điên cuồng, cuối cùng lên cơn tim.
Giang Tuyết chỉ bị trầy xước ngoài da, còn ông thì thương tích nghiêm trọng.
Tổn thương tủy sống, liệt tứ chi cao.
Bà nội khóc đến ngất lịm.
Căn phòng bệnh trống vắng, chỉ còn lại người nhà chúng tôi.
Phòng khách từng ấm áp nay hóa thành buồng bệnh lạnh lẽo.
“Thấy chưa, đây chính là báo ứng.”
Ôn Ninh nhẹ nhàng vuốt ve chân mày ông, nét mặt thoáng hiện sự thương hại.
“Nếu đã không thể kiểm soát được, thì phần thân dưới… cũng chẳng cần giữ lại nữa.”
Giang Tuyết ở thành phố này vốn không quen biết ai.
Mẹ chỉ vô tình giới thiệu bà ta cho vài người bạn.
Thế là họ kéo Giang Tuyết và Lý Tầm đi uống rư/ợ/u, đua xe, quẩy bar, khiến ông sa vào men say và những đêm thức trắng.
Người giúp việc thương mẹ, cũng chẳng can thiệp chuyện Giang Tuyết nấu nướng hằng ngày, để mặc bà ta làm đủ món cay nồng kích thích.
Dù sao Lý Tầm thích, thì họ cũng chẳng xen vào.
Còn cái lọ thuốc mà ông từng mang theo.
Đã sớm rỗng tuếch.
Lý Tầm cứ ngỡ bản thân chỉ phải đối mặt với mẹ.
Nào ngờ, là tất cả mọi người.
Những ai từng chứng kiến ấm ức của mẹ, đều muốn thay bà đòi lại công bằng.
“Anh vẫn nên tỉnh lại sớm đi.”
Ôn Ninh cúi mắt, cười nhạt.
“Anh còn nợ tôi… một món nợ chưa trả.”