Báo Ứng Của Tra Nam - Chương 7

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 7
8
 
Khi tôi cùng mẹ bước ra khỏi nhà hàng, mưa đã tạnh.
 
Lý Tầm vẫn đứng đó, tay cầm chiếc ô, nửa bờ vai bị mưa xối ướt đẫm.
 
Nghe thấy tiếng mẹ con tôi cười nói, ông vội bước lên vài bước.
 
Nhưng đập vào mắt lại là cảnh Tạ Thời Nghiễn che ô, mở cửa xe cho mẹ.
 
“Ôn Ninh—”
 
Lý Tầm lao đến, đôi mắt đỏ ngầu.
 
“Ôn Ninh, mấy hôm nay em đều ở bên hắn ta?”
 
“Em thà đi ăn cùng hắn, cũng không chịu về nhà phải không!”
 
Câu cuối cùng gần như là gào lên.
 
Mẹ và Tạ Thời Nghiễn liếc nhau, đồng thời khẽ thở dài bất lực.
 
Hành động ấy, trong mắt Lý Tầm chẳng khác nào khiêu khích.
 
Ông kéo mạnh mẹ lại, giận dữ đến mất kiểm soát:
 
“Tôi đã đứng dưới mưa đợi em ba tiếng! Trọn vẹn ba tiếng đồng hồ!”
 
“Vậy mà em lại ngồi ăn cơm với thằng đàn ông khác trong phòng. Em quên mình còn có chồng có con rồi sao!”
 
Mẹ hất tay ông ra, giọng bình thản:
 
“Hóa ra anh cũng biết mình từng kết hôn à?”
 
Lý Tầm sững người.
 
Mẹ chậm rãi nói tiếp:
 
“Năm đó, khi anh không tiền không quyền, bận khởi nghiệp, tôi mang thai Dao Dao, giữa trời hè gần bốn mươi độ, vẫn phải đi giúp anh kết nối quan hệ.”
 
“Anh bảo anh không biết thế nào là yêu, vì từ nhỏ chưa từng được yêu thương.
 
Thế nên anh quên sinh nhật tôi, quên ngày kỷ niệm cưới, quên cả sở thích của tôi.
 
Tôi đều có thể hiểu, thậm chí tìm đủ lý do để bao biện cho anh.”
 
“Nhưng anh lại nhớ sinh nhật Giang Tuyết, nhớ sinh nhật con gái bà ta, nhớ rõ cả những món bà ta kiêng kỵ.”
 
“Anh luôn miệng nói mình phải nhẫn nhịn một tiểu thư nhà giàu như tôi, rằng ngoài anh chẳng ai chịu nổi tính tình tôi.
 
Nhưng thử nhìn lại đi, từ đầu đến cuối, rốt cuộc là ai đang nhẫn nhịn ai?”
 
“Dựa vào cái thân phận nghèo túng của anh, dựa vào người mẹ nông thôn không biết chữ của anh, tôi đã hạ mình chăm lo cho hai mẹ con, đổi lại, chính anh lại rước Giang Tuyết về nhà.”
 
“Tôi chỉ đang dùng chính cách anh đối xử với tôi để đáp lại anh thôi. Thế nào, chịu không nổi à? Cảm thấy uất ức rồi à?”
 
Mẹ cười nhạt, khẽ vuốt mái tóc bên tai:
 
“Khi anh đưa Giang Tuyết về nhà, sao không nhớ mình đã kết hôn?”
 
“Sao không nhớ mình còn có vợ, có con?”
 
Những vết thương từng liền sẹo của mẹ, khoảnh khắc này lại bị xé toạc, m/á:u me đầm đìa.
 
Sắc mặt Lý Tầm vô cùng khó coi, xám xịt khó nói thành lời.
 
Ông lại định nhào tới kéo mẹ, nhưng bị Tạ Thời Nghiễn một tay đẩy ra.
 
Đôi mắt ông lạnh lùng ngước lên:
 
“Chưa nghe rõ sao?”
 
“Cô ấy bảo anh cút.”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo