Anh Sẽ Đưa Em Về Nhà - Chương 3

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 3
5
 
Năm tôi 6 tuổi, ba mẹ đưa tôi đến nhà trẻ.
 
Mỗi ngày tan học, những đứa trẻ khác đều có ba mẹ đến đón, hoặc có thầy cô dẫn đi.
 
Chỉ có tôi là chẳng có gì cả.
 
Bởi mẹ nói, đã đi nhà trẻ rồi thì tôi là “đứa trẻ lớn”, có thể tự về nhà.
 
Nhưng thật ra, khi ấy tôi rất sợ.
 
Chỉ cần thấy người là muốn bỏ chạy.
 
Khoảng một tuần sau, khi tôi bước ra khỏi cổng trường thì gặp được Lâm Trần.
 
Xe của anh rất đẹp, bao quanh là lũ trẻ và phụ huynh đang giơ điện thoại chụp hình.
 
Anh xách lấy cặp sách của tôi, giọng không kiên nhẫn:
 
“Mau lên xe.”
 
Tôi tưởng anh sẽ đưa mình về nhà, liền ngoan ngoãn trèo lên.
 
Nhưng anh lại bảo tài xế lái xe theo hướng ngược lại.
 
Tôi hoảng loạn, bò lên người anh quậy:
 
“Em muốn về nhà! Đây là bắt cóc! Anh bắt cóc em!”
 
Anh bình tĩnh đặt tôi trở lại chỗ ngồi, dùng dây an toàn cố định lại.
 
“Bắt cóc? Nhỏ thế mà học được không ít từ đấy.”
 
Chú tài xế đưa chúng tôi đến một nhà hàng, bên trong trống trải, nhân viên xếp thành hai hàng chỉnh tề.
 
“Hoan nghênh tổng giám đốc Lâm.”
 
Tổng giám đốc Lâm?
 
Lâm Trần?
 
Tôi không hỏi, chỉ vừa ngó nghiêng vừa bám theo anh.
 
Anh dẫn tôi vào phòng riêng, lộng lẫy đến mức còn rộng hơn cả phòng khách ở nhà.
 
Bụng tôi đói đến kêu ùng ục.
 
Lâm Trần gọi phục vụ, nói một tràng dài.
 
Chẳng bao lâu, bàn ăn đã đầy ắp món, giữa còn có một chiếc bánh kem lớn.
 
Nhưng hôm nay đâu phải sinh nhật tôi.
 
Bánh cũng chẳng có nến, chẳng có mũ sinh nhật.
 
Anh cắt phần đầu tiên đưa cho tôi.
 
“Thích món nào thì ăn nhiều một chút.”
 
Anh không về nhà, lại dẫn tôi đến đây ăn uống.
 
Đúng là một người đàn ông kỳ lạ.
 
Sau khi ăn no, anh lại đưa tôi đến công viên giải trí.
 
Chúng tôi cùng chơi nhà ma, ngồi vòng quay khổng lồ.
 
Những việc này, ba mẹ chưa bao giờ làm cùng tôi.
 
Tám giờ tối, anh mới đưa tôi về.
 
Anh không đưa tôi lên lầu, chỉ bảo tôi tự đi.
 
Tôi biết rõ về muộn sẽ bị ba mẹ mắng, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng mở cửa.
 
Khi ba mẹ nhìn thấy tôi, gương mặt tức giận đến méo mó.
 
“Con nhãi c/h/ế/t tiệt! Mày chạy đi đâu thế?”
 
“Tan học không mau về nhà, có bản lĩnh thì đừng bao giờ quay lại nữa!”
 
Tôi vừa khóc vừa nói mình được anh trai đón đi.
 
Cứ tưởng câu đó sẽ khiến họ yên tâm, bởi anh trai đâu thể hại tôi.
 
Nhưng mẹ vừa nghe xong, sắc mặt lập tức trắng bệch, túm chặt lấy tay tôi hỏi:
 
“Nó có nói gì với mày không?”
 
“Mẹ nói cho mày biết, nó có nói gì cũng đừng tin!”
 
Mẹ lắc mạnh tay tôi, tôi khóc lắc đầu lia lịa.
 
Tôi càng khóc, mẹ càng dùng sức.
 
“Nói đi! Nó rốt cuộc đã nói gì với mày?”
 
Tôi khóc đến không thốt ra nổi lời nào.
 
Đúng lúc đó, mẹ nhận một cuộc điện thoại.
 
Vừa bắt máy, bà liền chửi ầm lên:
 
“Từ giờ đừng đến tìm nó nữa! Nó là con gái tôi, không cần anh lo!”
 
Ngắt máy, sắc mặt bà mới dịu lại đôi chút, liếc tôi một cái rồi quay vào phòng.
 
Tôi chui vào chăn, vẫn khóc nức nở không ngừng.
 
Cả một đêm dài đều như thế.
 
6
 
MC đọc xong đoạn ngắn đó.
 
Lâm Trần đứng dậy, bật một đoạn ghi âm, trong đó là cuộc nói chuyện giữa anh và mẹ tôi qua điện thoại.
 
Lâm Trần: “Là tôi đưa nó đi, nhưng những việc các người từng làm tôi còn chưa nói cho nó biết.”
 
“Nếu không muốn bị bại lộ, thì hãy tự chặt đuôi của mình đi.”
 
“Còn nữa, nó mới 6 tuổi thôi, các người thật sự nhẫn tâm để nó tự đi bộ đường dài về nhà à?”
 
Mẹ Lâm: “Sau này anh đừng đến tìm nó nữa! Nó là con gái tôi, không cần anh lo!”
 
Khán giả nghe xong thì mơ hồ, nhìn nhau thì thầm bàn tán.
 
MC là người đầu tiên phản ứng lại:
 
“Lẽ nào, lý do họ không muốn Lâm Lạc Lạc tiếp cận anh chính là vì sợ anh nói cho cô ấy biết chuyện họ từng vứt bỏ anh?”
 
Lâm Trần khẽ gật đầu.
 
Thực ra, trong lòng anh vẫn luôn cảm thấy áy náy với tôi.
 
Ban đầu, tôi không biết cha mẹ mình thực sự là hạng người gì, chính là nhờ Lâm Trần liên tục đẩy đưa, tôi mới dần dần nhìn rõ bộ mặt của họ.
 
Trong mắt họ, con cái chỉ là con bài đặt cược cho tương lai, là thứ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
 
MC khẽ thở dài, có lẽ ông ta cũng chưa từng thấy kiểu cha mẹ nào như thế này.
 
Ông lật sang đoạn ngắn tiếp theo, cất giọng khàn khàn đọc tiếp:
 
“Sau đó anh trai thường xuyên đến đón tôi, cũng hay nhân dịp cuối tuần đưa tôi đi chơi. Nhưng mỗi lần cha mẹ biết được, tôi lại không tránh khỏi một trận mắng chửi…”
 
7
 
Tôi lớn dần lên, giữa tôi và Lâm Trần cũng chẳng còn khoảng cách như thuở nhỏ.
 
Tôi đã hoàn toàn coi anh như anh trai ruột, hai chúng tôi không giấu nhau điều gì.
 
Anh cũng giống như bao người anh khác, thường xuyên mắng tôi, nhắc nhở tôi cái gì có thể làm, cái gì tuyệt đối không được làm.
 
Anh khác với cha mẹ.
 
So với anh, cha mẹ chỉ biết nhấn mạnh rằng lớn lên tôi phải thân thiết với họ, không được gần gũi người khác.
 
Ngay cả hàng xóm xung quanh cũng không được phép giao du nhiều.
 
Thậm chí bạn bè của tôi, họ cũng soi xét đủ kiểu, bắt tôi phải bỏ những người có hoàn cảnh không tốt.
 
Nhưng anh thì khác.
 
Anh khuyến khích tôi làm quen với nhiều người hơn, dạy tôi cách mở rộng quan hệ xã hội, và cũng luôn đứng ra gánh vác mọi sai lầm của tôi.
 
Ba mẹ tưởng rằng tôi đi học rất ngoan, bởi giáo viên chưa bao giờ gọi họ đến trường.
 
Nhưng sự thật là, mỗi lần như thế, người đi đều là Lâm Trần.
 
Từ tiểu học, anh đã trở thành người giám hộ trong mắt các thầy cô.
 
Mỗi một giáo viên của tôi, chưa từng gặp cha mẹ tôi lấy một lần.
 
Tôi và anh ngày càng gần gũi, thậm chí tình cảm dành cho anh đã vượt qua cả với cha mẹ.
 
Sự kiểm soát bệnh hoạn của họ khiến tôi nghẹt thở.
 
Tôi thích ở bên anh hơn, bởi ở cạnh anh, tôi được tự mình quyết định, và luôn có người che chở.
 
Sáng hôm đó, Lâm Trần đứng đợi dưới nhà, còn cố tình tìm chỗ khuất mắt.
 
Anh đưa tôi đến trường.
 
Nhưng cảnh ấy, lại lọt vào mắt cha tôi.
 
Tan học, tôi vừa ra khỏi cổng thì thấy mẹ tát thẳng vào mặt Lâm Trần.
 
Cha tôi thậm chí còn gọi mọi người xung quanh tới xem náo nhiệt.
 
Mẹ tôi chỉ thẳng mặt anh mắng chửi:
 
“Chính anh đã tự mình cút đi, còn đến tìm con gái tôi làm gì!”
 
“Anh đã nói không cần cha mẹ này nữa, thì cũng đừng bén mảng tới con gái tôi!”
 
“Anh còn dám tìm nó một lần nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!”
 
Lâm Trần tức đến bật cười:
 
“Tôi không tìm nó, không giúp nó, lẽ nào để mặc các người hút cạn nó sao?”
 
“Những gì các người làm với tôi, nếu tôi kể hết cho nó, các người nghĩ nó sẽ chọn tôi hay chọn các người?”
 
Cha mẹ trừng mắt nhìn anh, mặt đỏ bừng, nhưng chẳng thốt ra được lời nào.
 
Tôi đứng ở cổng, vừa sợ vừa không dám bước ra.
 
Ánh mắt cha liếc qua, lập tức phát hiện tôi:
 
“Lạc Lạc! Mau lại đây! Theo ba mẹ về nhà!”
 
Cả người tôi cứng đờ, dường như cảm giác đau rát từ những cái tát trước kia lại hiện rõ trên mặt.
 
Cha tôi vốn ít nói, nhưng chỉ cần được mẹ cho phép, ông sẽ ra tay tàn nhẫn.
 
Cả hai đều không cho phép tôi tiếp xúc với Lâm Trần.
 
Rốt cuộc tại sao lại không cho phép?
 
Nghe lời vừa rồi của anh, dường như giữa họ từng có mâu thuẫn rất lớn, đến mức tuyệt giao, và còn liên lụy đến tôi.
 
Phải chăng cha mẹ đang nắm giữ bí mật gì đó mà anh có thể phơi bày?
 
Tôi chậm chạp bước tới, mẹ lập tức túm tôi kéo sang, tức tối bóp chặt cánh tay tôi.
 
“Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi! Bao nhiêu lần rồi!”
 
“Nói là không được qua lại với nó! Vậy mà con vẫn không nghe! Vẫn không nghe!”
 
Mỗi câu bà nói, lực tay lại tăng thêm một phần.
 
Chỗ da thịt bị bóp rất nhanh tím bầm.
 
Lâm Trần giật mạnh tôi ra khỏi tay mẹ, đặt tôi ngồi vào ghế phụ, dịu dàng an ủi:
 
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
 
Sau đó anh khóa chặt cửa xe, để mặc hai người họ ồn ào bên ngoài rất lâu, cuối cùng phải báo cảnh sát mới chấm dứt.
 
Vì tôi và Lâm Trần có quan hệ huyết thống, lại thêm chuyện vừa bị mẹ bóp tay có nhiều người chứng kiến.
 
Cảnh sát chỉ trích miệng ba mẹ tôi, rồi đồng ý để Lâm Trần đưa tôi đi vài ngày.
 
Trên xe, anh đen mặt lái.
 
Lần này, anh chẳng còn tâm tình đưa tôi đi chơi, chỉ nói sẽ đưa tôi về nhà – về ngôi nhà của hai anh em.
 
Tôi rụt rè hỏi:
 
“Anh có bí mật nào chưa từng nói với em không, liên quan đến ba mẹ ấy.”
 
Lâm Trần khựng lại, ngón tay siết chặt vô lăng đến trắng bệch.
 
“Có. Nhưng đó chẳng phải chuyện gì hay ho cả, em thật sự muốn biết sao?”
 
Tôi gật đầu, trong đầu bất chợt lóe lên từ mà bạn cùng lớp từng nói.
 
“Anh ơi, em nghe bạn kể, em chắc là ‘người em là tài khoản phụ mà ba mẹ “luyện” để thay thế anh trai .”
 
Lâm Trần bật cười khẽ, vẻ căng thẳng trên mặt cũng giãn ra.
 
“Cái gì em cũng biết nhỉ?”
 
Tôi bĩu môi, thúc giục:
 
“Có mỗi chuyện đó là em chưa biết, phải để anh kể cho em nghe chứ.”
 
Anh gật đầu, rồi nhân lúc dừng đèn đỏ, chậm rãi nói cho tôi nghe chuyện năm 17 tuổi của anh.
 
Đó cũng là lần đầu tiên, tôi nhìn thấu ba mẹ mình.
 
Anh kể: “Cha mẹ chúng ta là họ hàng gần, vì muốn ở bên nhau mà cắt đứt quan hệ với gia đình cũ.”
 
“Nhưng hôn nhân cận huyết thì có khả năng sinh ra bệnh di truyền. Anh chính là ví dụ, thế nên họ vứt bỏ anh, quay sang ‘luyện’ ra em cái này.”
 
“Sau đó anh gặp được quý nhân, bệnh được chữa khỏi, rồi cũng kiếm được ít tiền. Lúc ấy, bọn họ lại tìm tới anh. Và đó chính là lần đầu tiên anh về nhà gặp em, khi em 5 tuổi.”
 
Nghe xong, trong lòng tôi ngổn ngang trăm mối.
 
Ba mẹ có thể bỏ rơi người anh ngoan ngoãn, nghe lời năm đó, thì sau này nếu tôi mắc bệnh, họ cũng hoàn toàn có thể bỏ rơi tôi.
 
Thế còn anh thì sao…
 
Những năm ấy, anh đã phải sống thế nào.
 
Trong đầu tôi không kìm được mà tưởng tượng ra cảnh Lâm Trần còng lưng làm thuê, tưởng tượng anh bị người khác nhục mạ.
 
Bất giác, khóe mắt tôi đỏ hoe, nấc lên từng tiếng.
 
Nghe thấy tiếng tôi sụt sùi, anh luống cuống hẳn:
 
“Em sao thế? Đừng khóc… anh đâu có nói mình giống ba mẹ đâu.”
 
Tôi lắc đầu, vai run rẩy:
 
“Anh à, ba mẹ không yêu anh, nhưng em yêu anh.”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo