Anh Sẽ Đưa Em Về Nhà - Chương 4

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 4
8
 
Tôi được Lâm Trần đưa đi.
 
Ngày đầu tiên, anh dẫn tôi đến công ty của mình.
 
Nơi đó rất lớn, người đông vô kể. Anh tổ chức một cuộc họp, trước toàn thể nhân viên giới thiệu tôi.
 
Anh đứng trên bục, nói với tất cả mọi người rằng tôi là em gái của anh, là người thân duy nhất của anh.
 
Cuộc họp vừa kết thúc, bất cứ ai gặp tôi cũng tươi cười gọi một tiếng “Đại tiểu thư”.
 
Khiến mặt tôi đỏ bừng.
 
Lâm Trần tranh thủ dẫn tôi đi khám sức khỏe ở một bệnh viện thuộc tập đoàn.
 
May mắn thay, mọi chỉ số đều bình thường.
 
Một tuần trôi qua, cảnh sát gọi cho anh, bảo tôi phải trở về nhà.
 
Anh không muốn, nhưng chẳng còn cách nào, đành đưa tôi về, còn dặn rằng có chuyện gì thì phải lập tức tìm anh.
 
Anh mua cho tôi một chiếc điện thoại, bảo tôi giấu đi, để tiện liên lạc bất cứ lúc nào.
 
Trở lại nhà, ba mẹ liền lạnh mặt, bữa cơm thậm chí cũng chẳng thèm để phần cho tôi.
 
Mẹ nói:
 
“Nuôi hơn chục năm trời, cuối cùng lại bị người ta lừa đi, đúng là bất hạnh của cái nhà này!”
 
Cha cũng thêm vào:
 
“Đã về rồi còn đòi ăn cơm? Cái thằng anh tốt bụng của mày không cho mày ăn chắc?”
 
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ xuống phố mua gói mì ăn liền.
 
Khi trở về, mẹ lại mỉa mai:
 
“Ôi chao, nhìn kìa, người ta thật tốt nhỉ, còn cho cả tiền tiêu!”
 
Tôi không biết nên đối diện thế nào.
 
Họ đối xử với tôi và với Lâm Trần, liệu có khác biệt gì không?
 
Khác biệt nằm ở đâu?
 
Đêm xuống, tôi trùm chăn, lén lút trò chuyện với Lâm Trần.
 
Tôi hỏi rất nhiều chuyện về ba mẹ.
 
Ngày trước, họ đối xử với anh cũng vô cùng tốt, nhưng đồng thời lại cấm anh kết giao bạn bè nghèo, cũng không cho phép anh trò chuyện với hàng xóm.
 
Sự kiểm soát ngột ngạt khiến anh cảm thấy áp lực.
 
Thế nhưng khi ấy, anh vẫn tin rằng đó là tình yêu của cha mẹ dành cho mình.
 
Vậy nên, anh càng cố gắng lấy lòng họ, mười sáu tuổi chỉ vì mẹ nói một câu “nhà nghèo quá chẳng mua nổi mỹ phẩm”, anh lập tức đến nhà hàng làm thêm, dành dụm mua mỹ phẩm cho bà.
 
Mẹ khen anh giỏi giang, còn bảo anh từ nay nên chăm chỉ hơn.
 
Từ đó, anh vừa học vừa làm.
 
Nhưng sự nỗ lực chẳng đổi lại được quả ngọt, chỉ đổi lại sự hắt hủi.
 
Anh kể một hồi, rồi nói với tôi:
 
“Em có thể chọn không tin anh, đó là quyền của em. Nhưng cho dù xảy ra chuyện gì, anh vẫn sẽ đứng ra giải quyết cho em.”
 
Tôi hỏi:
 
“Tại sao anh không chọn bỏ rơi em?”
 
Anh gọi điện, bảo tôi đeo tai nghe, giọng nói như đang dỗ dành một đứa trẻ ngủ:
 
“Lúc đầu, anh không hề biết đến sự tồn tại của em. Nhưng sau khi gặp em, anh đã nghĩ rất lâu, rằng có nên đưa em đi hay không.”
 
“Sau đó, mẹ dùng em làm cái cớ để lôi kéo anh về thêm một lần nữa. Chính những cái cớ đó, khiến anh kiên định phải đưa em ra khỏi nơi này.”
 
“Em là em gái anh. Anh không thể nhìn em rơi vào vũng lầy từng giam cầm anh.”
 
“Nhưng anh cũng hy vọng, em có thể tự mình nhìn thấu vũng lầy đó.”
 
9
 
MC lật sang những trang sau, chỉ còn lại đoạn cuối cùng.
 
Ông nhìn sang Lâm Trần, khẽ hỏi:
 
“Anh Lâm, anh có điều gì muốn nói không? Nếu không thì chúng ta tiếp tục?”
 
Lâm Trần hướng thẳng vào ống kính, ánh mắt chân thành:
 
“Lạc Lạc, anh đã lừa em. Chính anh đã tính toán đủ cách để em nhìn ra bộ mặt thật của cha mẹ.”
 
“Ngay cả khi em vừa phát bệnh, anh thật ra đã biết ngay lập tức. Nhưng vì khi ấy em chưa liên lạc với anh, anh nghĩ em vẫn còn ngây thơ tin vào cha mẹ.”
 
“Từ lần đầu tiên gặp em, anh đã bắt đầu sắp xếp, nghĩ xem làm thế nào để em tự mình vạch trần sự thật, làm sao xây dựng lòng tin để em tin anh.”
 
“Xin lỗi em, Lạc Lạc.”
 
Anh ngồi trở lại chỗ, trên môi còn vương nụ cười, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống sàn.
 
Tất cả mọi chuyện, đều là kế hoạch của anh.
 
Anh đã quyết tâm phải đưa tôi rời khỏi cha mẹ.
 
MC lật sang đoạn cuối:
 
“Năm tôi 13 tuổi, tôi phát bệnh. Tôi không định nói với cha mẹ, bởi vì tôi chưa biết phải đối diện thế nào…”
 
10
 
Lâm Trần bắt tôi nửa tháng phải đi bệnh viện kiểm tra một lần.
 
Thế nhưng chẳng bao lâu sau sinh nhật 13 tuổi, kết quả cho thấy tôi đã mắc bệnh.
 
Là cùng loại bệnh di truyền với anh.
 
Nghĩ đến những gì anh từng trải qua, tôi không khỏi run sợ.
 
Về đến nhà, tôi giấu kín bản báo cáo, rồi nhắn tin hỏi anh đang ở đâu.
 
Mãi đến nửa ngày sau anh mới trả lời, nói rằng đang đi công tác nước ngoài, phải 10 ngày nữa mới về.
 
Ba mẹ về nhà, mệt mỏi lê thân đến phòng khách:
 
“Lạc Lạc! Lạc Lạc!”
 
Tôi chạy ra, ló đầu nhìn họ.
 
Mẹ chỉ về phía bếp:
 
“Ba mẹ đi làm mệt c/h/ế/t đi được, con về sớm cũng không biết nấu cơm? Chẳng lẽ ngày nào cũng bắt chúng ta về nhà hầu hạ con chắc?”
 
Tôi chỉ “ồ” một tiếng, rồi đi vào bếp chuẩn bị cơm tối.
 
Cha loạng choạng đi về phía nhà vệ sinh, lúc ngang qua phòng tôi thì thấy trên giường lóe lên ánh sáng.
 
Ông dụi mắt nhìn kỹ, rồi bước vào.
 
Đúng lúc tôi đang cắt rau, phía sau đầu đột nhiên bị một vật nặng ném trúng.
 
Cơn đau buốt khiến tôi cảm giác đầu sắp nứt toác.
 
Quay lại, tôi nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của họ, và chiếc điện thoại vỡ vụn dưới đất.
 
Tôi hoảng loạn, chân mềm nhũn.
 
Mẹ khoanh tay, xông vào phòng tôi lục lọi.
 
“Điện thoại cũng mua cho mày à? Để tao xem nó còn cho mày cái gì nữa!”
 
“Đồ nào cũng đừng hòng giữ! Tao đập sạch!”
 
Cha tiến từng bước về phía tôi.
 
Nhìn bộ dạng đó, m/á/u trong người tôi như đông cứng.
 
Theo bản năng, tôi ngồi sụp xuống, ôm đầu.
 
Ông đứng bên cạnh, đấm liên tiếp vào người tôi:
 
“Để tao xem mày còn dám không! Dám cãi lời ba mẹ hả!”
 
“Mày muốn c/h/ế/t không? Dám à? Dám à!”
 
Tôi ngã xuống sàn, ông ta liên tục đá vào bụng tôi.
 
Chẳng mấy chốc, tôi đã nôn ra một ngụm m/á/u.
 
Thấy m/á/u, ông ta không những không dừng lại, mà còn thêm hăng:
 
“Mày không có điện thoại sao? Sao không gọi cho anh mày? Hả? Sao không gọi?”
 
“Đã bảo đừng thân với nó, mà mày cứ không nghe! Cứ không nghe! Gọi nó đến cứu mày đi! Gọi đi!”
 
Đúng lúc tôi gần ngất lịm, mẹ từ phòng tôi chạy ra, trên tay cầm tờ báo cáo xét nghiệm, vẻ mặt hoảng hốt.
 
“Hỏng rồi, lão Lâm! Con nhóc này cũng mắc bệnh!”
 
Cha cầm lấy báo cáo nhìn một lượt, ánh mắt thoáng qua tia ghét bỏ:
 
“Thật là xui xẻo! Đáng nguyền rủa!”
 
Nói xong, ông lại tung thêm một cú đá vào bụng tôi.
 
Cú đá ấy, khiến tôi lập tức hôn mê bất tỉnh.
 
11
 
Tỉnh lại, trong nhà trống trơn.
 
Họ bỏ mặc tôi ở đó, mang theo tất cả, kể cả chiếc điện thoại đã vỡ.
 
Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau bụng khiến tôi không đứng vững nổi.
 
Mỗi lần cố gắng chỉ càng ngã xuống đất.
 
Tôi ho khan vài tiếng, lại nôn ra một vốc m/á/u.
 
Không rõ là do bệnh hay do trận đòn.
 
Khó khăn lắm tôi mới lê được thân dậy, run rẩy đi mở cửa, nhưng phát hiện bị khóa chặt từ bên ngoài.
 
Đây lại là tầng 5, tôi chẳng thể nào nhảy xuống.
 
Họ rõ ràng muốn tôi c/h/ế/t.
 
Tôi không ngừng đập cửa, mở cửa sổ hét to ra ngoài, cuối cùng đến tối mới có người cứu ra.
 
Khi ấy tôi mới biết, mình đã hôn mê suốt 3 ngày.
 
Không có điện thoại, cũng không nhớ số của Lâm Trần, tôi chỉ còn cách đi bộ đến biệt thự của anh.
 
Lúc tới nơi đã là 10 giờ tối.
 
Trong biệt thự sáng đèn, tôi ngỡ rằng anh đã về sớm.
 
Thế là mặc kệ cơn đau, tôi lao nhanh vào.
 
Đẩy cửa bước vào, lại thấy một người phụ nữ xa lạ.
 
Cô ta nằm trên sofa trong phòng khách, làn khói thuốc phả quanh người.
 
Trên gương mặt là nét kiêu ngạo đầy chiếm hữu.
 
Người phụ nữ nheo mắt nhìn tôi:
 
“Cô là ai?”
 
Tôi định trả lời, nhưng cổ họng ngứa rát, ho ra hai ngụm m/á/u rồi mới gắng gượng thốt ra:
 
“Lâm Lạc Lạc.”
 
Nghe xong, cô ta đặt điếu thuốc xuống, ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống tôi:
 
“Em gái của Lâm Trần?”
 
Thấy tôi gật đầu, cô ta bỗng cười lạnh:
 
“Sao hả? Cả nhà cô hại Lâm Trần chưa đủ thảm à?”
 
“Giờ lại đến lượt một con nhóc? Ba mẹ cô đâu? Sao không dám tới?”
 
Tôi lắc đầu.
 
Cô ta nhìn vết m/á/u tôi vừa ho ra, khẽ cười:
 
“Cô cũng mắc bệnh di truyền, giống hệt Lâm Trần đúng không?”
 
Tôi gật đầu.
 
Cô ta tiếp:
 
“Vậy cô muốn tìm anh ta chữa bệnh?”
 
“Đáng tiếc, không thể đâu. Chính anh ta còn chưa khỏi bệnh.
 
Hơn nữa, người có thể chữa chỉ có một, mà cơ hội cũng chỉ có duy nhất một lần. Anh ta đã hẹn trước, nhưng chắc chắn sẽ không tới lượt cô.”
 
Anh tôi chưa khỏi bệnh?
 
Nhưng anh đã nói với tôi rằng, bệnh ấy đã khỏi từ lâu.
 
Tôi lắc đầu, cố nặn mấy chữ từ cuống họng:
 
“Anh… ở…”
 
Người phụ nữ phả khói thuốc về phía tôi:
 
“Anh ta ở đâu à? Cô đoán xem vì sao tôi lại ở trong nhà anh ta?”
 
“Bởi vì anh ta đã sang nước ngoài chữa bệnh rồi. Anh nói, nếu cô tìm đến thì tôi sẽ báo cho anh biết, để anh sắp xếp ca phẫu thuật cho cô.”
 
“Nhưng tôi cũng đã nói, ca phẫu thuật này chỉ có một. Nếu anh ta làm, cô sẽ c/h/ế/t. Nếu cô làm, anh ta sẽ c/h/ế/t.”
 
Cô ta bước đến, vỗ nhẹ vào mặt tôi:
 
“Cô muốn anh ta c/h/ế/t vì mình, hay tự mình lặng lẽ đi c/h/ế/t? Chọn đi.”
 
“Nếu cô muốn sống, tôi sẽ giúp cô liên lạc với anh ta.”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo