Anh Sẽ Đưa Em Về Nhà - Chương 2

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 2
3
 
Mãi đến nửa năm sau, mẹ mới hẹn được anh về nhà.
 
Trước khi đi, bà lại dặn tôi phải nghe lời, phải ngoan, tuyệt đối không được gây sự với anh, dẫu có bị đánh cũng không được lên tiếng, càng không được khóc.
 
Tôi không hiểu, tại sao lại thế.
 
Trong lòng chỉ cảm thấy, tình thương của ba mẹ đều bị Lâm Trần cướp mất.
 
Vậy nên hôm anh tới, tôi tìm mọi cách chống đối.
 
Ba mẹ muốn dạy dỗ tôi, nhưng vừa nhìn về phía anh, thấy anh chẳng nổi nóng, ngược lại còn cưng chiều nhìn tôi, thế là họ lại thôi.
 
Sau đó, tôi tiếp tục quậy phá, nhưng bị anh bắt lại.
 
Anh dùng hai tay kẹp lấy mặt tôi, ánh mắt không còn vẻ dữ dằn, chán ghét như lần đầu gặp.
 
“Cứ quậy đi, anh muốn xem em còn có thể quậy thế nào.”
 
Tôi im lặng, chỉ ngơ ngẩn nhìn anh.
 
Đến bữa ăn, mẹ không dùng bàn nhỏ nữa, mà đặc biệt mua hẳn một chiếc bàn to.
 
Tôi không với tới đồ ăn trên bàn, mẹ bèn đưa cho tôi cái bát nhỏ, bắt tôi qua bàn trà trong phòng khách mà ăn.
 
Tôi không cam lòng, nhưng bị mẹ quát mắng dữ dội.
 
Tôi đành nuốt nước mắt, ôm bát, từng bước nặng nề đi về phía bàn trà.
 
Chưa kịp tới nơi, một đôi tay rắn chắc đã bế bổng tôi lên.
 
Là Lâm Trần.
 
Anh đặt tôi ngồi xuống ghế bên cạnh mình, ăn cơm lúc nào cũng gắp phần cho tôi.
 
Đó là lần đầu tiên, tôi nảy sinh chút thiện cảm với người anh trai này.
 
Vì vậy, khi anh sắp đi, tôi trở vào phòng, chọn trong đống búp bê mình cất giữ, lấy ra con xấu nhất đưa cho anh.
 
Những con búp bê đó, ngay cả ba mẹ cũng không được chạm vào.
 
Ngay sau khi anh rời đi, sắc mặt ba mẹ lập tức thay đổi.
 
Mẹ kéo tôi sang một bên, hỏi tôi cảm thấy thế nào về anh.
 
Tôi đáp, anh trai rất đẹp, cũng rất dịu dàng.
 
Nghe xong, mẹ chẳng vui chút nào, tay vỗ mạnh lên bàn, quát lớn vào mặt tôi:
 
“Lâm Lạc Lạc! Mẹ nói cho con biết, con có thân với ai cũng không được thân với anh trai con!”
 
“Nó chỉ là đồ vong ân bội nghĩa! Không thể tin tưởng được!”
 
“Đợi đến khi con lớn, con sẽ hiểu, người duy nhất có thể dựa vào chỉ có cha mẹ! Thằng anh trai này chẳng là gì cả!”
 
Khi đó, tôi ngây ngốc nghĩ rằng, mình có rất nhiều người mẹ.
 
Có người mẹ yêu thương tôi, có người mẹ thương anh trai, cũng có người mẹ chẳng yêu thương bất kỳ ai trong chúng tôi.
 
Về sau, anh trai không bao giờ quay lại nhà nữa.
 
4
 
MC đọc xong đoạn nhật ký ngắn ấy, có phần mơ hồ nhìn về phía ba người.
 
Lâm Trần hừ lạnh một tiếng, rồi mở miệng giải thích:
 
“Năm tôi 17 tuổi mắc bệnh, họ lập tức dọn nhà trong đêm. Năm tôi 18 tuổi, họ sinh ra em gái tôi.”
 
“Tôi nhìn thấu họ, cũng hận thấu xương! Năm ấy chính miệng họ nói tôi không còn là con trai họ, nói một đứa bệnh tật như tôi chỉ là gánh nặng!
 
Là họ nói không cần cái thứ như tôi nữa!”
 
Càng nói, Lâm Trần càng kích động, khóe mắt đỏ au.
 
MC khẽ vỗ vai anh, nhẹ giọng hỏi:
 
“Cho nên anh mới không muốn về nhà, cũng không muốn nhìn thấy họ, rồi thành ra bị gọi là đồ vong ân bội nghĩa.”
 
Cha Lâm siết chặt nắm đấm, giơ tay định đánh Lâm Trần, nhưng bị MC cản lại.
 
Ông run rẩy vì tức giận, hét lên:
 
“Thằng nhãi ranh! Tao và mẹ mày sinh mày nuôi mày hơn mười năm, mày lại nhìn tao như thế này sao?”
 
“Mày bị bệnh, cho dù có chữa khỏi thì sao? Nhà ta lúc đó có tiền cho mày chữa à?”
 
Mẹ Lâm cũng phụ họa:
 
“Đúng đấy, không có tiền thì chữa kiểu gì?”
 
“Chữa không nổi bệnh của mày, chẳng lẽ còn không cho chúng tao sinh thêm đứa nữa à?”
 
Lâm Trần cắn chặt môi, ánh mắt sắc lạnh:
 
“Nhưng ngay cả tiền tôi tự đi làm kiếm được để chữa bệnh, các người cũng trộm mất.”
 
Câu nói vừa dứt, khán giả phía dưới ồ lên kinh hãi.
 
Ngay cả MC cũng toát mồ hôi lạnh.
 
Trên mặt mẹ Lâm không hề có chút xấu hổ, chỉ toàn sự cứng rắn muốn cãi lại:
 
“Tao hỏi mày, mày là ai sinh ra?”
 
“Tao sinh mày nuôi mày, tiền mày kiếm được đưa tao thì có gì sai?”
 
Lâm Trần mở điện thoại, để lộ hình nền.
 
Đó là ảnh chụp hồi nhỏ của tôi.
 
Anh giơ điện thoại, ép sát vào mặt cha mẹ:
 
“Còn nó thì sao? Năm tôi 17 tuổi, tôi còn có thể tự đi làm để chữa bệnh cho mình!”
 
“Còn nó thì sao! Nó mới 14 tuổi! Chỉ vì mắc cùng căn bệnh với tôi mà bị các người vứt bỏ.”
 
“Con ngốc này, bị bỏ lại rồi lại nghĩ tôi cũng sẽ giống các người không cần nó nữa, nên mới chẳng biết trốn đi đâu.”
 
“Ngay cả sống c/h/ế/t thế nào, giờ cũng không rõ!”
 
Cha Lâm mặt đỏ bừng, gân cổ cãi:
 
“Nếu chúng tao không cần nó, thì tao với mẹ mày có lên chương trình này tìm nó sao?”
 
Khán giả đồng loạt giơ điện thoại chụp hình, quay video.
 
Rất nhanh, sự việc đã leo lên hot search toàn mạng.
 
Lâm Trần lấy ra vài tấm ảnh, toàn là cảnh cha mẹ khóc lóc trong các buổi phát sóng trực tiếp.
 
“Các người lên chương trình này là để tìm Lạc Lạc sao? Rõ ràng là chưa kiếm đủ, muốn nhân cơ hội tăng thêm độ nổi tiếng mà thôi.”
 
Ngay sau đó, Lâm Trần tung ra sao kê ngân hàng của cha, cùng những đoạn trò chuyện với người khác.
 
Trong đó cho thấy, cha mẹ đã ký hợp đồng với một người, nhờ lấy cớ con gái mất tích để tạo chiêu trò, lấy lòng thương hại, ba người hợp tác cùng nhau trục lợi.
 
Tất cả chỉ là một màn kịch do họ dựng nên.
 
Đúng lúc này, cảnh sát xuất hiện, đưa cha mẹ đi.
 
Người cần được tìm không còn là họ, mà là Lâm Trần.
 
MC tiếp tục chương trình, mở chiếc điện thoại của tôi, lật tới đoạn ghi chép thứ hai.
 
“Sau đó, anh trai không còn về nhà nữa. Nhưng có một ngày, anh đến đón tôi tan học, còn dẫn tôi đi ăn rất nhiều món ngon……”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo