Chương 1
Từ khi có ký ức, tôi đã thường xuyên nghe ba mẹ nhắc đến người anh trai quanh năm không thấy bóng dáng ở nhà.
Mẹ nói anh là đồ vong ân bội nghĩa, là s/ú/c s/i..nh, là thứ tạp chủng hút cạn m/á/u và mồ hôi của bà.
Cũng từ lúc đó, tôi đã nảy sinh chán ghét đối với người anh chưa từng gặp mặt này.
Năm tôi 5 tuổi, đúng ngày đầu năm, anh trai trở về.
Sự xuất hiện của anh khiến ba mẹ vô cùng kinh ngạc.
Tôi tưởng rằng ba mẹ sẽ mắng, sẽ đánh, thậm chí sẽ đuổi anh đi.
Nhưng họ không làm vậy.
Ngược lại, họ còn ra sức lấy lòng anh.
Ánh mắt anh nhìn ba mẹ đầy dữ tợn, đặt lễ vật xuống, chỉ nói gọn một câu:
“Không có chuyện gì thì đừng gọi tôi về nữa.”
Ngay cả khi lướt qua tôi, ánh mắt ấy cũng ngập tràn ghét bỏ.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai nhìn tôi ngoài khen ngợi là dễ thương, xinh xắn, đây là lần đầu tiên có người nhìn tôi bằng ánh mắt chán ghét đến vậy.
Tôi khó chịu, liền lao tới ôm chặt lấy chân anh, rồi cắn một cái thật mạnh.
Anh trai kêu đau, muốn hất tôi ra nhưng cuối cùng không nỡ ra tay.
Ba mẹ chạy đến kéo tôi ra.
Người từng cưng chiều tôi hết mực lại mỗi người cho tôi một cái tát, còn bắt tôi quỳ xuống xin lỗi anh.
Anh chỉ đứng đó, lạnh lùng nhìn.
Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, vô cùng khó chịu.
Lần thứ hai gặp lại là nửa năm sau.
Ba mẹ cảnh cáo tôi phải cẩn thận lấy lòng anh.
Tôi không hiểu, rõ ràng hôm qua họ còn mắng anh là đồ vong ân bội nghĩa cơ mà.
Khi anh về nhà, anh muốn ăn hoa quả, tôi liền lấy hết đi.
Anh muốn xem tivi, tôi rút điện ra.
Anh muốn chơi game, tôi lập tức khóc lóc rồi leo lên người anh.
Anh trai ném điện thoại sang một bên, dùng hai tay kẹp lấy mặt tôi, giọng lại mang theo chút cưng chiều:
“Cứ quậy đi, để xem em còn có thể quậy thế nào nữa.”
1
Trong một chương trình tìm người thân, cha mẹ nhà họ Lâm đứng trên sân khấu, khóc đến mức nghẹn ngào không thành tiếng.
“Con gái bảo bối, con đi đâu rồi? Mau về nhà đi!”
“Ba mẹ nhớ con lắm, con về đi mà!”
Khán giả phía dưới cũng bị bầu không khí lay động, khóe mắt đỏ hoe.
Đúng lúc ấy, cánh cửa lớn bị một cú đá mạnh bật tung.
Người đàn ông mặc vest thẳng thớm bước vào, toàn thân gân xanh nổi rõ.
Anh không nói lời nào, đi thẳng lên sân khấu, túm lấy cổ áo cha Lâm:
“Các người còn có mặt mũi lên chương trình tìm Lạc Lạc sao?”
“Rõ ràng Lạc Lạc chính là bị các người vứt bỏ!”
Mẹ Lâm đẩy anh một cái, giọng nghẹn ngào vừa rồi biến mất, thay bằng tiếng gào thét:
“Anh nói bậy! Chính anh hại c/h/ế/t Lạc Lạc! Nếu không phải con bé đi tìm anh thì sao lại mất tích chứ?”
Cánh mũi người đàn ông cay xè, anh lùi lại một bước, vội vàng móc ra một tờ giấy từ trong túi.
Tên ghi trên đó là Lâm Lạc Lạc.
Đó là kết quả khám bệnh của tôi.
“Tôi tên là Lâm Trần, là anh ruột của Lâm Lạc Lạc. Tôi cho rằng mình có quyền chất vấn họ một sự thật.”
“Năm tôi bị bệnh, cha mẹ đã vứt bỏ tôi. Bây giờ tôi có đầy đủ lý do để nghi ngờ họ cũng đã vứt bỏ Lạc Lạc!”
Cha mẹ nhà họ Lâm đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng là có chút hoảng loạn.
Lúc này, MC từ hậu trường mang ra một chiếc điện thoại đã hỏng từ lâu, nói với ba người:
“Trước đó, chương trình chúng tôi nhận được một bưu kiện nặc danh, bên trong chỉ có chiếc điện thoại này.
Qua điều tra, rất có khả năng đây chính là do con gái các vị, Lâm Lạc Lạc, tự tay gửi đến. Hiện tại, điện thoại đã được cơ quan chức năng sửa lại.”
“Chúng ta có thể thử xem có tìm được manh mối gì không.”
Điện thoại vừa mở, hình nền là ảnh chụp chung của tôi và Lâm Trần.
Khi Lâm Trần nhìn thấy bức ảnh ấy, khóe mắt anh lập tức rưng rưng, nước mắt lặng lẽ chảy xuống gò má.
MC lục tìm trong máy, cuối cùng phát hiện vài đoạn ghi chép ngắn trong mục sổ tay.
Đó là những chuyện tôi đã ghi lại khi mình lâm bệnh.
Tôi vốn chẳng hề có thói quen viết nhật ký, chỉ nghĩ rằng đời người sắp đến hồi kết, ghi lại đôi chút cũng coi như chứng minh mình đã từng tồn tại ở đây.
MC đọc lên đoạn đầu tiên:
“Lần đầu tiên tôi gặp Lâm Trần, tôi bắt chước chó cắn anh, cũng vì thế mà bị ba mẹ tát cho một cái……”
2
Năm ấy, Lâm Trần lạnh lùng nhìn tôi quỳ xuống xin lỗi.
Ba mẹ cũng cười gượng, không ngừng nói tôi còn nhỏ dại, không hiểu chuyện, mong anh đừng chấp nhặt.
Anh quả thật cũng không so đo, chỉ quay đầu bỏ đi.
Buổi tối hôm đó, tôi bị nhốt trong phòng, ngay cả cơm tối cũng không được ăn.
Nửa đêm, tôi đói đến khó chịu, bò xuống giường ra bếp tìm đồ ăn.
Ăn xong một miếng bánh mì, tôi định trở về phòng ngủ tiếp, thì đúng lúc ấy điện thoại của mẹ sáng lên trên ghế sofa.
Tôi len lén bước tới, nhìn thấy một tin nhắn của Lâm Trần gửi đến:
“Cô bé đó xuất hiện từ khi nào?”
Tiếc là năm ấy tôi mới 5 tuổi, chưa biết hết chữ, chỉ nhận ra được vài từ, ngay cả người gửi là ai cũng không biết.
Mấy chữ tôi hiểu được chẳng thể ghép thành câu hoàn chỉnh.
Thế là học theo dáng vẻ của mẹ, tôi bấm gửi đi một đoạn ghi âm:
“Anh là ai?”
“Tìm mẹ tôi có chuyện gì?”
Sợ mình không kịp nhận tin nhắn, lại lo làm ồn đánh thức ba mẹ, tôi mang điện thoại về phòng.
Mười phút sau, Lâm Trần mới gửi lại một tin nhắn thoại:
“Anh là anh trai em, em mấy tuổi rồi?”
Nghe xong câu đó, tôi sợ hãi đến run rẩy.
Chợt nhớ lại ánh mắt ban ngày anh nhìn tôi.
Trong lòng khiếp đảm, tôi đáp một đoạn ngập ngừng:
“Anh nói anh là anh trai em… vậy thì có đúng không?”
Lâm Trần gửi tới một nhãn dán rất dễ thương, là một con thỏ nhỏ, trên đầu còn có mấy chấm đen.
“Anh nói anh là anh trai em, thì chính là anh trai em.”
Giọng điệu chẳng mấy hòa nhã.
Tôi đoán mình đã chọc giận anh, nên không dám nhắn thêm, chỉ chui vào chăn tìm chút an toàn.
Anh lại gửi thêm một câu:
“Em rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi?”
Tôi gửi lại con số 5.
Ngay sau đó, anh chất vấn tiếp:
“Còn chưa ngủ à?”
Nghe xong, tôi vội tắt điện thoại.
Sáng hôm sau, mẹ nhìn thấy đoạn trò chuyện, hớn hở kéo tôi tới hỏi.
“Con nói lại xem, tối qua con với anh trai đã nói những gì?”
Tôi chỉ vào điện thoại:
“Chỉ có vậy thôi ạ.”
Vừa dứt lời, sắc mặt mẹ lập tức thay đổi, ném tôi sang một bên, ánh mắt thất vọng tột cùng.
Bà cầm điện thoại, gửi một tin thoại cho Lâm Trần, giọng điệu kèm theo mùi khói thuốc nồng nặc:
“Trần Trần à, lúc nào rảnh thì về nhà ăn bữa cơm nhé. Lần trước cũng tại em gái con, làm mọi người chẳng ăn uống được gì.”
“Em gái con cũng biết sai rồi, con tha thứ cho nó đi.”
Tôi phụng phịu, đặt tay lên chân mẹ:
“Tại sao lại trách con chứ, rõ ràng là anh ấy nhìn chúng ta rất dữ.”
Mẹ hất tay tôi ra, cau mày quát:
“Lần này anh con mà về, cho dù nó có đánh con, con cũng phải nhịn, không được kêu, không được khóc!”