Tôi là một người câm, gả cho một tổng tài tuyệt tự.
Cả giới hào môn đều chờ xem trò cười của tôi, vậy mà trong một bữa tiệc lớn, tôi lại nôn nghén.
Hoắc Diễn Xuyên đen mặt: “Tôi chưa từng chạm vào cô, đứa bé là của ai?”
Tôi không giải thích, lặng lẽ trốn đi sinh một đôi long phụng.
Nhìn hai đứa nhỏ càng lớn càng giống mình, Hoắc Diễn Xuyên dần rơi vào trầm tư.
Đêm khuya, anh ôm chặt tôi vào lòng: “Vợ à, đứa nhỏ này làm sao mà có?”
“Chúng ta diễn lại một lần đi.”
“Không trả lời tức là em đồng ý rồi.”