Vợ Câm Của Tổng Tài Tuyệt Tự - Chương 6 - Hết

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

14
 
Hoắc gia ra tay, chẳng mấy chốc nhà họ Dư phá sản.
 
Dư Đường không còn là tiểu thư nhà giàu, để kiếm tiền nhanh, cô ta trở thành gái bao.
 
Sau đó bị bắt trong một đợt truy quét, lên cả tin tức, danh tiếng hoàn toàn hủy hoại.
 
Cam Cam và Chanh Chanh dần lớn lên.
 
Chanh Chanh giống tôi, còn Cam Cam lại càng ngày càng giống Hoắc Diễn Xuyên.
 
Ông cụ Hoắc thường lấy ảnh hồi nhỏ của Hoắc Diễn Xuyên ra so với Cam Cam.
 
Ông cười đến mức không khép miệng nổi: “Ha ha ha, chẳng phải đúc từ một khuôn sao?”
 
Hoắc Diễn Xuyên cũng nhận ra hai đứa nhỏ rất giống anh.
 
Anh nghĩ mãi mà không hiểu nổi.
 
Đêm hôm đó, sau khi tắm xong, anh bước vào phòng tôi.
 
“Vợ à, Cam Cam và Chanh Chanh thật sự là cốt nhục của anh sao?”
 
Tôi gật đầu.
 
Hoắc Diễn Xuyên vui mừng khôn xiết, nhưng lại lúng túng: “Nhưng mà chúng ta chưa từng…”
 
Mặt tôi đỏ bừng, chỉ tay về phía phòng tắm, lấy cớ bỏ chạy: “Nước em đã xả rồi, em đi tắm đây.”
 
Dù đã chuẩn bị tâm lý, tôi vẫn không nói nổi, không biết phải mở lời thế nào.
 
Đợi tôi tắm xong đi ra, Hoắc Diễn Xuyên vẫn chưa đi.
 
Hơn nữa, anh còn nằm trên giường tôi, áo sơ mi cởi ba cúc: “Vợ à, tối nay anh ngủ ở phòng em.”
 
Bây giờ đã biết tôi là bạch nguyệt quang trong lòng, hôn nhân này vốn là anh dày công mà có.
 
Chúng tôi còn lý do gì để ngủ riêng nữa?
 
Tôi leo lên giường, chui vào chăn.
 
Anh ôm chặt tôi vào lòng, hít lấy hương thơm trên người tôi: “Vợ à, em thật thơm.”
 
Tai tôi đỏ lên, nhưng không né tránh, mặc anh ôm.
 
Anh dần không còn thỏa mãn với cái ôm.
 
Cẩn thận hôn tôi, thấy tôi không kháng cự, anh càng thêm táo bạo.
 
Từng bước từng bước, anh phá vỡ phòng tuyến.
 
“Vợ à, đứa bé được thụ thai thế nào?”
 
“Chúng ta làm mẫu lại lần nữa.”
 
“Không lên tiếng thì coi như em đồng ý rồi.”
 
Tôi là người câm, sao có thể lên tiếng?
 
Nhưng Hoắc Diễn Xuyên từng nói, nếu không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt cảm xúc, thì hãy dùng cơ thể.
 
Tôi vòng tay qua cổ anh.
 
Dùng ngôn ngữ cơ thể nói cho anh biết, tôi nguyện ý.
 
Anh khàn giọng hỏi: “Lần trước… có phải lúc anh sốt mê man, em chủ động…”
 
Tôi chặn môi anh, không cho nói tiếp.
 
Sự chủ động của tôi giống như châm lửa trong lòng anh.
 
Anh đáp lại cuồng nhiệt.
 
Sự dịu dàng vốn kiềm chế nhanh chóng bị chiếm hữu mãnh liệt thay thế.
 
Nụ hôn của anh sâu và dữ dội, như muốn hòa tan tôi vào máu thịt.
 
Ngoài cửa sổ, ánh trăng dần nhạt.
 
Khi tia nắng sớm xuyên qua rèm, toàn thân tôi đã rã rời.
 
Tôi chẳng còn sức nhấc tay.
 
Còn anh vẫn tràn đầy tinh lực, tiếp tục cuốn vào vòng xoáy chìm đắm.
 
Lần sốt mê man đó là lần đầu của anh, nên cảm giác chẳng tốt.
 
Nhưng sau đêm nay, nhận thức của tôi hoàn toàn thay đổi, kết quả kiểm chứng khiến tôi vô cùng hài lòng.
 
Hoắc Diễn Xuyên nói, lần ấy khi sốt anh vẫn có cảm giác.
 
Anh còn nói, thường xuyên mơ thấy tôi.
 
Vậy nên, anh tưởng hôm đó cũng là mơ, không biết là thật.
 
Từ đó, tôi tích cực trị liệu thanh quản.
 
Bác sĩ đưa ra liệu trình để tôi có thể mở miệng nói trong vòng 2 năm.
 
Tôi rất mong chờ ngày ấy.
 
Từ khi Hoắc Diễn Xuyên nếm “món mặn”, anh liền ăn mãi không chán.
 
Ngày nào tan ca từ tiệm thuốc Đông y về, tôi cũng phải “tăng ca” với anh.
 
Đêm, Hoắc Diễn Xuyên ôm tôi: “Vợ à, làm lại chuyện lần trước em từng làm với anh đi.”
 
Nghĩ tới chuyện đó, mặt tôi lại đỏ bừng.
 
Tôi lắc đầu, ra hiệu: “Không, hôm nay em mệt rồi.”
 
Anh dịu dàng: “Vậy em nằm xuống, anh bóp vai cho.”
 
Tôi nằm úp trên gối, anh giúp tôi xoa vai.
 
Thoải mái đến mức tôi suýt ngủ quên.
 
Thấy anh chăm chú, tôi nghĩ, thật ra cũng không mệt lắm.
 
Nếu không phải tốn sức, thì cũng chẳng sao.
 
Ngay khoảnh khắc ấy, anh bỗng dừng tay.
 
Lật người tôi lại, ngạc nhiên hỏi: “Vợ à, em vừa nói chuyện à?”
 
Tôi có nói sao?
 
Không hề.
 
Ánh mắt Hoắc Diễn Xuyên trầm xuống, dường như nhận ra tôi không hề mở miệng.
 
Trong bóng tối, ánh trăng rọi sáng gương mặt tôi.
 
Anh cố tình trêu chọc, vừa mạnh mẽ, vừa quan sát phản ứng của tôi.
 
Như thể muốn ép tôi phải lên tiếng.
 
Mắt tôi ươn ướt, không nói được, giống như con thú nhỏ bị giam cầm, không phát ra được âm thanh, chỉ có giọt lệ tuôn trào.
 
Anh dừng lại, hôn đi nước mắt của tôi: “Sao thế, không thích à?”
 
Không phải.
 
Tôi rất thích.
 
Thích đến tận cùng, nên mới không kìm được rơi lệ.
 
Khóe môi anh cong lên, cúi sát tai tôi thì thầm: “Vợ à, anh nghe thấy tiếng lòng của em rồi. Em đang nói… em rất thích.”

-HẾT-

Thanh Lau Truyen
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo