06
Anh đã nhắc đến ly hôn.
Có lẽ không chỉ vì anh nghĩ tôi mang thai con người khác.
Mà còn bởi anh vốn dĩ đã không thích tôi, cũng không hài lòng với cuộc hôn nhân do ông nội sắp đặt.
Việc tôi có thai, chẳng qua chỉ cho anh thêm lý do mà thôi.
Tôi thu lại suy nghĩ, gật đầu.
Nếu lúc ấy anh thật sự muốn ly hôn, tôi sẽ buông tay, trả lại cho anh tự do.
Trong mắt anh thoáng hiện vẻ thất vọng: “Chuyện này, tôi sẽ giấu ông nội, nói rằng đưa em ra nước ngoài chữa trị thanh quản.”
Tôi giơ tay làm ký hiệu “ok”.
Anh đứng dậy, rời khỏi phòng.
Hoắc Diễn Xuyên giấu kín chuyện tôi mang thai.
Anh đưa tôi ra nước ngoài, sắp xếp trong một căn biệt thự.
Ngoài ba bảo mẫu chăm sóc tôi, còn có tài xế và hai bác sĩ gia đình.
Một bác sĩ phụ trách thai kỳ, một bác sĩ điều trị thanh quản cho tôi.
Anh còn đưa tôi một tấm thẻ vô hạn mức.
Có thể nói, anh đối xử với tôi vô cùng chu đáo.
Tôi nhận ra, anh vốn là người có bản chất ấm áp và rất biết cách cư xử.
Dù cho rằng tôi phản bội, mang thai con người khác, anh vẫn chăm sóc tôi tận tình.
Có lẽ, vì không yêu, nên anh mới có thể bao dung như thế.
Hoặc, cũng bởi tôi đã đồng ý ly hôn, không hề níu kéo, nên đây là cách anh bù đắp cho tôi.
Một tháng sau.
Anh bay sang nước ngoài, dọn vào biệt thự.
Giọng anh thản nhiên: “Tôi đi công tác, không quen ở khách sạn.”
Hoắc Diễn Xuyên vốn luôn bận rộn, mỗi lần công tác xong, đều lập tức đặt chuyến bay gần nhất để trở về.
Nhưng lần này, anh lại ở biệt thự ba ngày.
Ban ngày dùng điện thoại và máy tính xử lý công việc.
Khi xong việc, anh thản nhiên hỏi: “Tôi muốn đi dạo, em có muốn đi cùng không?”
Vì có chứng sợ xã hội, bình thường tôi chỉ viết danh sách đưa bảo mẫu đi mua hoặc đặt hàng online.
Tôi không dám đến nơi đông người mua sắm hay ăn uống, sợ người ta không hiểu thủ ngữ rồi chê cười.
Thấy tôi im lặng, anh đổi giọng: “Đi siêu thị, ăn cơm, xem phim, đi dạo công viên, xem triển lãm mỹ thuật cũng được. Đừng suốt ngày ở trong biệt thự, nên ra ngoài nhiều hơn.”
Thì ra, vòng vo một hồi, anh chỉ muốn đưa tôi ra ngoài dạo.
Tôi làm thủ ngữ: “Vậy đi siêu thị nhé?”
Anh gật đầu: “Ừ.”
Cùng Hoắc Diễn Xuyên đi dạo, đi ăn, với tôi là một cảm giác an toàn trọn vẹn.
Bởi vì, anh có thể hiểu hết thủ ngữ của tôi, giúp tôi giao tiếp với người khác.
Đi siêu thị xong, chúng tôi đến nhà hàng ăn tối.
Trong lúc chờ món, tôi làm thủ ngữ hỏi: “Hoắc Diễn Xuyên, sao anh lại hiểu được toàn bộ thủ ngữ của tôi?”
Anh đưa nước trái cây cho tôi: “Bởi vì tôi đã học.”
Không lạ, bảo sao lại thành thạo như vậy.
Tôi nhấp một ngụm nước trái cây, đúng hương vị tôi thích nhất: “Anh học khi nào?”
Anh nhìn thẳng vào tôi: “Năm năm trước.”
Tôi nhớ lại khung cảnh lần đầu chúng tôi gặp nhau.
Đó là 5 năm trước.
Tôi một mình đến thủy cung.
Thủy cung ấy rộng đến mức vô lý, người như nêm, nhưng biển chỉ dẫn lại không đầy đủ.
Tôi đi mỏi chân mà vẫn không tìm được lối ra.
Khi tôi lấy hết can đảm dùng thủ ngữ hỏi đường người khác, lại bị vài người chế giễu: “Cô là người câm à?”
“Người câm một mình ra thủy cung làm gì?”
“Cô đang điều khiển giao thông à? Buồn cười quá.”
“Không phải ai cũng hiểu được thủ ngữ, lần sau ra đường dán tờ giấy lên trán ‘người câm’ cho tiện.”
“Cô người câm này cũng khá xinh, kêu một tiếng anh trai, tôi chỉ đường cho.”
Tôi buông tay xuống, cố nén nước mắt, quay người chạy khỏi đám đông.
Hoắc Diễn Xuyên từ trong đám đông chen tới, gọi tôi lại: “Em tìm lối ra à? Anh dẫn em đi.”
Khoảnh khắc đó, tôi khắc ghi hình ảnh chàng trai tốt bụng đã chỉ đường cho mình.
Anh đưa tôi tới cửa thoát của thủy cung, nhìn tôi lên xe taxi rồi mới rời đi.
Khoảng 1 năm rưỡi trước, ông cụ Hoắc nói muốn giới thiệu cháu trai với tôi.
Ban đầu tôi không có ý định lấy vào hào môn.
Cho đến khi thấy Hoắc Diễn Xuyên, tôi nhận ra anh chính là người đã chỉ đường cho tôi năm xưa.
Vì vậy, tôi mới đồng ý cuộc hôn nhân này.
Tôi không biết Hoắc Diễn Xuyên có nhận ra tôi hay không.
Sau khi cưới, anh chưa từng nhắc tới chuyện đó.
Chắc là thời gian đã lâu, anh quên rồi.
Bây giờ anh nói mình năm đó đi học thủ ngữ, liệu có phải trùng hợp?
Hoắc Diễn Xuyên trở về nước.
Một tháng sau lại bay sang nước ngoài.
Khi thấy anh xuất hiện ở biệt thự, tôi dùng thủ ngữ hỏi: “Lần này cũng đi công tác, vẫn không quen ở khách sạn à?”
Anh gật đầu: “Ừ.”
Tôi không bóc mẽ anh.
Trước khi anh đến, tôi nghe ông cụ Hoắc nói qua điện thoại rằng cuối tuần này Hoắc Diễn Xuyên sẽ sang thăm tôi hai ngày.
Cuối tuần, anh dẫn tôi đi thủy cung.
Thủy cung nước ngoài không đông người, nhưng anh vẫn nắm tay tôi, sợ tôi lạc.
Khi đi qua cửa thoát, anh chỉ vào biển chỉ dẫn nói với tôi: “Đây là lối ra, nhớ kỹ nhé.”
Tôi ngẩn người.
Hóa ra anh vẫn nhớ cuộc gặp gỡ của chúng tôi 5 năm trước.
Tôi vào nhà vệ sinh, Hoắc Diễn Xuyên đứng bên ngoài chờ.
Khi tôi bước ra, nhìn thấy từ xa anh đang nói chuyện với một người phụ nữ.
Nếu tôi không nhầm, đó là Dư Đường.
Tôi nhận ra Dư Đường vì từng thấy ảnh tốt nghiệp của cô ấy trong phòng làm việc của Hoắc Diễn Xuyên.
Dư Đường đứng ngay trước mặt anh.
Dư Đường cũng ở đây, lại trùng hợp xuất hiện ở thủy cung như vậy.
Tôi không cho đó là trùng hợp.
Tôi ở nhà vệ sinh lâu một chút mới bước ra.
Dư Đường rời đi trước, còn Hoắc Diễn Xuyên trở nên thẫn thờ.
Như thể hồn anh cũng bị kéo đi.
Ngày hôm sau sau khi về từ thủy cung, Hoắc Diễn Xuyên bay trở về nước.
Tôi nhận được một tấm ảnh từ số lạ.
Trong ảnh, Hoắc Diễn Xuyên ngồi ở hạng thương gia, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Góc chụp cho thấy người chụp ngồi ngay cạnh anh.
Tôi tìm số đó trên WeChat, thấy avatar là Dư Đường.
Quả nhiên là cô ấy.
Bức ảnh khiến tôi nghĩ ngợi miên man.
Tôi đoán Dư Đường đã về nước cùng Hoắc Diễn Xuyên.
Chuyến này anh sang nước ngoài chắc là để đón Dư Đường chăng?
Để đối phó với ông nội nên tiện đường ghé thăm tôi?
Tôi suýt có chút cảm động.
Hoắc Diễn Xuyên trở về nước,
Tôi từ bạn chung Giang Thanh biết được rằng có lần cô ấy đi phố, bắt gặp Hoắc Diễn Xuyên và Dư Đường uống cà phê ở quán.
Cô ấy còn chụp ảnh luôn.
Giang Thanh nhắn: 【Hạ Vụ, em mà không về thì Hoắc Diễn Xuyên sẽ bị Dư Đường cướp mất đấy.】
Tôi nhìn tin nhắn, choáng váng.
Càng tin chắc rằng lý do anh muốn ly hôn là vì chưa quên Dư Đường.
Họ có tình cảm nền tảng, nếu Dư Đường thật lòng, tôi không có cơ hội nào.
Khi mang thai 8 tháng, Hoắc Diễn Xuyên lại sang thăm.
Buổi chiều, chúng tôi đi dạo trong vườn, anh dừng lại hỏi tôi: “Hạ Vụ, nói cho anh biết, cha của đứa trẻ là ai.”
Tôi dùng thủ ngữ nửa thật nửa giả dò hỏi: 【Cha của đứa trẻ là anh.】
Hoắc Diễn Xuyên bật cười vì bị tôi trêu: “Anh có thể dùng ý niệm khiến em có thai sao?”
Có giây phút tôi muốn thú nhận mọi chuyện.
Nhưng tôi kìm lại.
Nếu anh biết tôi đã làm chuyện đó khi anh mê man, chắc chắn sẽ ghê tởm tôi.
Tôi không muốn làm xấu hình ảnh mình trong mắt anh, không muốn anh ghét bỏ.
Ngày hôm sau, anh đi cùng tôi mua quần áo và đồ dùng cho em bé.
Anh chọn từng thứ rất cẩn thận.
Tôi lại muốn nói thật.
Vừa định ra hiệu bằng thủ ngữ, điện thoại anh réo.
Chớp mắt tôi thấy người gọi là Dư Đường.
Anh né tôi ra chỗ khác nghe.
Tôi đứng nhìn từ xa, thấy như anh đang cãi nhau với Dư Đường qua điện thoại.
Đó là điều tôi không thể có.
Thời gian này, việc chữa trị dây thanh không tiến triển tốt lắm.
Bác sĩ nói đó là quá trình chậm chạp.
Hoắc Diễn Xuyên muốn một nửa kia khỏe mạnh, có thể nói chuyện với anh, có thể nhõng nhẽo… thậm chí là cãi nhau, nhưng mỗi câu đều được đáp lại.
Điều giản đơn ấy, tôi không thể làm được.
Tự ti khiến tôi mất hết dũng khí để thổ lộ, bị cuộc gọi ấy cuốn trôi.
Khi anh nghe xong, đi tới hỏi tôi: “Lúc nãy em định nói gì?”
Tôi lắc đầu, làm thủ ngữ: “Không có gì.”
Hoắc Diễn Xuyên thanh toán cho các món đồ trẻ em.
Suốt thời gian đó, tôi tránh giao tiếp bằng ánh mắt với anh.
Anh nói với tôi, tôi chỉ khẽ gật hay lắc đầu, lười cả ra hiệu bằng thủ ngữ.
Về tới nhà, tôi vào phòng nghỉ, khóa cửa lại.
Nghĩ tới cảnh anh gọi điện với Dư Đường, lòng chua xót, mắt cay cay.
Một lát sau, Hoắc Diễn Xuyên gõ cửa ngoài: “Hạ Vụ, mở cửa.”
Tôi mở cửa, ra hiệu: “Có chuyện gì?”
Anh nhìn vào mắt tôi hỏi: “Em đã khóc à?”
Tôi lắc tay phủ nhận: “Không.”
Anh tiếp tục hỏi: “Cuộc gọi đó khiến em buồn phải không?”
Tôi lắc đầu: “Em không buồn, chỉ hơi mệt.”
“Không, anh biết em buồn.”
“Buồn thì hãy bộc lộ ra, đừng dồn nén, cũng đừng dùng dáng vẻ lạnh lùng với anh.”
“Ngôn ngữ chỉ là một cách để biểu đạt, còn có nhiều cách khác.”
Nói xong, anh lấy điện thoại, mở lịch sử cuộc gọi.
Rồi chọn số mới của Dư Đường.
Màn hình hiện tùy chọn: 【Chuyển vào danh sách đen không?】
Anh đặt tay tôi lên màn hình: “Em giúp anh chặn cô ta được không?”
Tôi chợt hiểu ý anh.
Anh đang dạy tôi, nếu ghen thì hãy thể hiện, đừng giữ trong lòng.
Tôi bấm vào 【Chuyển vào danh sách đen】.
Hoá ra số cũ mà Dư Đường thường dùng đã nằm trong danh sách đen của anh từ lâu.
Cô ấy gọi bằng số mới.
Tự tay chặn số mới của cô ấy, lòng tôi nhẹ nhàng hẳn.
Hoắc Diễn Xuyên ôm chặt tôi vào lòng, thì thầm: “Nếu sau này anh làm em buồn, em cứ cắn anh nhé? Để anh biết cảm xúc của em.”
Trước đây anh nói, sinh xong sẽ ly hôn.
Nhưng mấy tháng gần đây anh làm mọi thứ chẳng giống người muốn ly hôn, mà như muốn sống tốt với tôi.
Lúc này, tôi bỗng muốn ôm anh.
Suy nghĩ một lát, tôi ngẩng tay ôm lại anh.
Góc môi anh khẽ nhếch, tay vuốt lưng tôi: “Không thể dùng lời nói để diễn đạt thì sau này ở trước mặt anh, dùng hành động nhé, được chứ?”
Được, em sẽ học.
Thanh Lau Truyen