03
Đau đớn đến nhanh, đi cũng nhanh.
Ba phút sau.
Nước mắt còn chưa khô, tất cả đã chấm dứt.
Cái này…
Nhìn thì đúng là xuất sắc thật.
Nhưng mà chẳng được tích sự gì.
Hoàn hồn một lúc, tôi bỗng thấy sợ.
Nếu khi tỉnh dậy, anh phát hiện mình bị tôi cưỡng bức trong lúc say ngủ, liệu có nổi giận lôi đình không?
Ý nghĩ lóe lên: tuyệt đối không thể để anh biết.
Dù sao trải nghiệm cũng chẳng ra sao, tôi coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tôi giúp anh mặc lại quần áo, rồi lén rời khỏi phòng.
Ngày hôm sau, cơn sốt của Hoắc Diễn Xuyên hạ rồi.
Khi tôi xuống ăn sáng, cả buổi đều chột dạ, không dám ngẩng đầu nhìn anh.
May là, anh có vẻ không hay biết chuyện tôi đã làm.
Anh vẫn đối xử với tôi lạnh nhạt như cũ, coi tôi chẳng khác nào món đồ trang trí trong nhà.
Tôi cũng giả vờ bình thản.
Vì trời sinh không thể nói, tôi luôn yên lặng, tự ti trước mặt người khác, quen với việc làm mờ sự tồn tại của mình.
Chúng tôi im lặng ăn xong bữa sáng.
Anh đứng dậy đến công ty Hoắc thị.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện đêm qua, trở thành bí mật chôn sâu trong lòng.
Tưởng rằng sẽ không bao giờ nhắc lại.
Nào ngờ, ba tháng sau, tôi mang thai.
Nói là tuyệt tự, sao lại chỉ một lần đã có thai?
Xem ra, bài thuốc gia truyền của nhà tôi, thật sự hữu hiệu.
04
Tôi không biết nên thú nhận với Hoắc Diễn Xuyên thế nào.
Cũng chẳng tìm được cơ hội.
Hôm ấy, anh sai người mang đến nhà một bộ lễ phục cao cấp.
Tôi còn đang ngẩn ngơ nhìn bộ lễ phục thì điện thoại của anh gọi đến.
“Lễ phục nhận được rồi chứ?”
“Em thử xem, có vừa không.”
“Tối nay, đi cùng tôi dự tiệc.”
Anh biết tôi không thể nói, vậy mà vẫn gọi điện để nói chuyện này.
Tôi muốn từ chối cũng không xong.
Kết hôn một năm, đây là lần đầu anh đưa tôi đi cùng.
Hơn nữa, ở những nơi như vậy, tôi chắc chắn sẽ trở thành người lạc lõng, bản thân tôi cũng không muốn đi.
Đang định soạn tin nhắn từ chối, thì tin nhắn của anh đã gửi tới: 【Ông nội đặc biệt dặn tôi đưa em đi dự tiệc, em chuẩn bị một chút.】
Anh đã lấy ông nội ra làm cớ, tôi đành gật đầu đồng ý.
Tôi trả lời: 【Được.】
Buổi tối, 8 giờ.
Tài xế đến đón tôi.
Bình thường tôi quen ăn mặc giản dị, nay mặc lễ phục cao cấp vào, cảm thấy rất gượng gạo.
Khoảnh khắc cửa xe mở ra, dường như tôi thoáng bắt gặp trong mắt Hoắc Diễn Xuyên có một tia kinh diễm.
Lên xe, thấy tôi lúng túng, anh thản nhiên nói: “Em mặc thế này rất đẹp, tự tin lên.”
Dù không biết lời khen ấy có bao nhiêu phần thật lòng, nhưng ít nhất tôi cũng bớt tự ti hơn.
Đây là lần đầu tiên tôi tham dự tiệc của giới hào môn.
Tôi đi theo sau Hoắc Diễn Xuyên, vừa bước vào đại sảnh đã lập tức trở thành tâm điểm chú ý.
Thính giác của tôi rất nhạy, lờ mờ nghe thấy những tiếng xì xào.
“Ồ, đây chính là người vợ câm của người thừa kế Hoắc gia sao?”
“Dung mạo cũng khá đấy, nhưng tư thế và khí chất thì còn kém xa.”
“Nhìn là biết ngay đồ nhà quê chưa từng thấy qua chuyện đời.”
“Hoắc Diễn Xuyên mà cũng dẫn cô ta tới đây, không thấy mất mặt à?”
Lòng bàn tay tôi rịn mồ hôi, chỉ muốn tìm chỗ trốn.
Bỗng nhiên, Hoắc Diễn Xuyên nắm chặt lấy tay tôi, ghé sát nói nhỏ: “Đừng sợ, ai dám cười nhạo em, tôi lập tức thâu tóm công ty của hắn.”
Tôi bị anh chọc cười, dáng vẻ cũng thoải mái hơn nhiều.
Anh đưa cho tôi một ly nước táo.
Ngửi thấy mùi táo, tôi bỗng nôn khan một trận.
Tôi lấy tay che miệng, cố gắng nén lại cơn buồn nôn.
05
Tôi vội vàng đi về phía nhà vệ sinh.
Sau lưng, Vương phu nhân và Triệu phu nhân hạ giọng bàn tán:
“Ô, chẳng lẽ Hoắc phu nhân đang nghén sao?”
“Nhưng mà, Hoắc Diễn Xuyên chẳng phải là không thể sinh con ư? Cô ta làm sao có bầu được?”
Ánh mắt Hoắc Diễn Xuyên thoáng lạnh, giọng anh trầm xuống: “Mấy người đang nói linh tinh gì đó? Vợ tôi chỉ bị đau dạ dày thôi.”
Vương phu nhân và Triệu phu nhân vội vàng xin lỗi: “Chúng tôi chỉ đùa chút thôi, Hoắc tổng, ngài đừng để trong lòng.”
Khi tôi bước ra từ nhà vệ sinh, liền thấy Hoắc Diễn Xuyên đang đứng chờ ở hành lang.
“Nếu em khó chịu, tôi đưa em về trước.”
“Nếu sau này không muốn dự những buổi tiệc như thế này, em có thể từ chối.”
Tôi gật đầu, theo anh về nhà.
Hoắc Diễn Xuyên gọi bác sĩ gia đình đến khám cho tôi.
Tôi xua tay, ra hiệu rằng mình đã ổn.
Trở về phòng nghỉ ngơi, tôi chợt phát hiện que thử thai trên bồn rửa đã biến mất.
Tôi vội vàng xuống lầu, định hỏi dì Vương có nhìn thấy không.
Đi ngang qua cầu thang xoắn ốc, tôi bất ngờ chạm mặt Hoắc Diễn Xuyên.
Trong tay anh, chính là que thử thai ấy.
Trong phòng.
Hoắc Diễn Xuyên sa sầm mặt, hỏi tôi: “Hạ Vụ, em có thai rồi?”
Có lẽ không thể giấu được nữa.
Tôi gật đầu.
Sắc mặt anh ngày càng lạnh: “Tôi chưa từng chạm vào em, vậy đứa bé là của ai?”
Anh không chạm vào tôi, nhưng tôi đã từng chạm vào anh.
Tôi im lặng.
Không biết phải mở lời từ đâu.
Chẳng lẽ tôi có thể thú nhận, ba tháng trước, nhân lúc anh sốt mê man, tôi đã cưỡng ép anh?
Chuyện này chẳng vẻ vang gì.
Tôi không thể nói ra.
Hơn nữa, khi đó tôi cũng không được anh đồng ý.
Dù là vợ chồng hợp pháp, tôi vẫn làm trái ý anh.
Là tôi sai.
Là tôi một phút hồ đồ, bị sắc đẹp che mờ lý trí.
Tôi có tội.
Tôi làm động tác “xin lỗi” với anh.
Sắc mặt anh càng thêm u ám.
Có lẽ, anh hiểu lầm tôi thừa nhận đã có người đàn ông khác.
Im lặng hồi lâu, anh hỏi: “Đứa bé này, em định sinh ra sao?”
Trước đó, tôi đã đến bệnh viện kiểm tra, mang thai song sinh.
Bác sĩ nói hai bé đều rất khỏe mạnh.
Tôi gật đầu.
Đúng vậy, tôi muốn sinh.
Ánh mắt Hoắc Diễn Xuyên đỏ ngầu, dường như đang kìm nén cơn giận dữ.
Anh suy nghĩ một lúc, giọng lạnh nhạt: “Tôi tôn trọng quyết định của em.”
“Nhưng tôi chưa rộng lượng đến mức đi nuôi con của kẻ khác.”
“Tôi sẽ đưa em ra nước ngoài dưỡng thai, chờ đến khi sinh xong, chúng ta sẽ ly hôn.”
Thanh Lau Truyen