Chương 4
7
Tiễn vợ chồng Từ Bân lên xe xong, tôi trở về nhà thì thấy Triệu Minh Vũ đã dọn dẹp bếp núc sạch sẽ tinh tươm.
Thấy tôi trở lại, anh lau tay, cẩn thận nhìn tôi: “Anh… anh làm chưa tốt sao?”
Tôi lắc đầu: “Không, anh làm rất tốt. Nếu lần sau Từ Bân đến, anh chịu khó ít nói mấy chuyện xấu hổ của cậu ấy trước mặt Giang Na thì càng tuyệt.”
Triệu Minh Vũ gật gật đầu: “Ừ, anh sẽ chú ý.”
Sau đó anh đi vào phòng tắm tắm rửa.
Thấy anh dùng phòng tắm trong phòng ngủ chính, tôi liền mang đồ ngủ vào phòng tắm ở phòng phụ.
Khi tôi ra ngoài, phát hiện Triệu Minh Vũ đã tắm xong.
Lúc này, anh đang đứng cạnh tủ đầu giường, trên tay cầm cái gì đó.
Nghe thấy tiếng cửa mở, anh lập tức nhét vội thứ trong tay vào ngăn kéo.
“Em… em tắm xong rồi à?”
Tôi nhướng mày, nhìn gương mặt sắp bốc khói của anh, cố tình hỏi: “Anh vừa xem gì thế?”
“A? Không… không có gì hết.”
Tôi từng bước tiến gần, miệng vẫn chậm rãi nói: “Ồ, thật sự không có gì à?”
Anh khẽ đẩy tôi ra, ấp úng: “Thật đó, anh… anh chỉ tìm máy sấy tóc thôi.”
Tôi: ……
Lý do này đúng là vụng về quá mức!
Nhưng tôi cũng không vạch trần anh.
Tôi hỏi: “Thế tìm thấy chưa?”
Triệu Minh Vũ đỏ mặt, khẽ lắc đầu.
Tôi thừa biết trong đó là gì.
Đó là đống bao cao su mà Triệu Minh Vũ mua cách đây hai tháng.
Đủ loại kiểu dáng, đủ mọi nhãn hiệu, chất đầy cả một ngăn kéo.
Tôi còn nhớ lúc đó, nhìn thấy cảnh ấy mà chân tôi suýt mềm nhũn, lập tức chất vấn tại sao anh lại mua nhiều đến thế.
Ai ngờ anh ta thản nhiên nói, mua để dự trữ, có thể lấy dùng bất cứ lúc nào, với sức bền của anh thì ngần ấy chẳng đủ dùng trong hai tháng.
Tôi mắng anh không biết xấu hổ, còn anh thì kéo tôi ra trêu ghẹo đến mức tôi chỉ biết đầu hàng.
Bây giờ, nhìn người đàn ông lúng túng, bối rối đứng trước mặt mình, tôi cố tình muốn chọc ghẹo một chút.
Tôi ghé sát tai Triệu Minh Vũ, nhẹ giọng thì thầm: “Chồng à, mấy cái đó đều là anh tự tay mua. Anh còn nói muốn thử hết tất cả tư thế mà anh thích nữa kìa.”
Triệu Minh Vũ giật mình ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Anh lùi liên tiếp về sau, cho đến khi va mạnh vào tủ đầu giường, phát ra một tiếng “bộp!” vang dội.
Nhìn gương mặt đã hoe đỏ, ánh mắt ươn ướt của anh, lòng tôi vốn không có ý gì, lại bỗng nhiên nảy lên vài suy nghĩ khó nói.
Dù sao thì, tuy thường là Triệu Minh Vũ chủ động, nhưng tôi cũng là người đã kết hôn hai năm rồi, đôi khi… cũng có nhu cầu chứ bộ!
8
Nhìn Triệu Minh Vũ bị tôi đè dưới thân, lúc này đôi mắt đen láy sáng trong đang nhìn chằm chằm vào tôi, trong đáy mắt toàn là hoang mang và bối rối.
“ Tô… Tô Niệm, em… em định làm gì vậy?”
Khóe môi tôi cong lên, một tay đưa đến chiếc áo ngủ xanh trên người anh, miệng chậm rãi nói: “Anh là chồng em, anh nói xem em muốn làm gì?”
“Tất nhiên là thực hiện nghĩa vụ giữa vợ chồng rồi.”
Triệu Minh Vũ vội đưa tay giữ chặt cổ áo: “Tô… Tô Niệm, anh… anh chưa chuẩn bị xong.”
Tôi bật cười khẽ: “Anh không cần chuẩn bị, em tin vào kỹ thuật của anh.”
Không ngờ câu nói ấy lại khiến gương mặt anh càng đỏ bừng.
“Anh… anh thật sự chưa chuẩn bị mà.”
Thấy vậy, tôi cố ý lộ ra vẻ buồn bã: “Xin lỗi, là em nghĩ nhiều rồi. Em cứ tưởng anh vẫn còn yêu em như trước.”
“Em quên mất, anh đã mất trí nhớ rồi.”
Nói xong, tôi xoay người nằm nghiêng, quay lưng lại với anh, bờ vai khẽ run lên.
Thực ra, lúc này tôi sắp cười đến điên rồi, vai run chính là vì cười không kìm được.
Trời ạ! Triệu Minh Vũ 18 tuổi đúng là trong sáng quá mức, khiến người ta chỉ muốn trêu chọc đến tận cùng.
Một lúc sau, tôi nghe thấy phía sau truyền đến tiếng loạt soạt khe khẽ, rồi lại im bặt.
Tôi cố nén tò mò, lặng lẽ chờ đợi.
Kết quả là chờ mãi, mí mắt tôi cũng bắt đầu trĩu xuống.
Ngay khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ, sau lưng vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của Triệu Minh Vũ:
“Em… em giận rồi sao?”
“Anh… anh không phải không thích em, chỉ là… anh không biết phải làm thế nào.”
“Cho nên… anh đã làm chút… chuẩn bị.”
Giọng anh càng nói càng nhỏ, mang theo sự nhẫn nhịn cùng xấu hổ.
Tiếp đó, tôi cảm nhận được đôi bàn tay to, xương khớp rõ ràng khẽ đặt lên vai, xoay người tôi lại đối diện anh.
Rồi tôi trông thấy Triệu Minh Vũ, vốn mặc áo ngủ xanh, lúc này lại khoác trên người bộ đồng phục tiếp viên hàng không, trên cổ còn đeo một chiếc vòng bạc.
Anh quỳ trên giường, đôi mắt ướt át rụt rè ngẩng lên nhìn tôi.
Khỉ thật!
Không xong rồi, Triệu Minh Vũ cái yêu tinh này, ai dám bảo anh thuần khiết chứ.
Cảnh tượng này, đúng là muốn mạng người ta mà!
Không chỉ vậy, anh còn nhẹ nhàng dùng mặt cọ cọ vào bắp chân tôi, nhỏ giọng: “Em… em có thích không?”
Nói xong, vành tai cùng gò má anh đỏ bừng, đỏ lan xuống tận cổ.
Mà tôi, đã sớm bị dáng vẻ này của anh mê hoặc đến suýt hóa sói ngay tại chỗ.
Phải biết rằng, trước khi mất trí nhớ, tôi đã không dưới năm lần bảo anh mặc đồng phục tiếp viên hàng không, đeo vòng cổ cho tôi xem.
Kết quả là anh ta ngoài miệng đồng ý, nhưng mỗi lần lên giường đều lật lọng, cuối cùng chỉ toàn là anh chiếm hết lợi, để mặc tôi tức giận.
Không ngờ, sau khi mất trí nhớ, Triệu Minh Vũ lại thực sự làm theo nguyện vọng của tôi.
Nhìn người đàn ông quỳ trên giường, ngẩng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt trong veo ấy, tôi chẳng còn để tâm anh bây giờ tâm lý là 18 tuổi hay không nữa, trực tiếp kéo anh vào lòng, hôn ngấu nghiến.