Chương 3
5
Cuối cùng, tôi thật sự chịu không nổi cái bụng đói, đành gọi đồ ăn ngoài.
Còn Triệu Minh Vũ thì cứ trốn trong thư phòng không chịu ra, ngay cả phần đồ ăn tôi gọi cho anh cũng chẳng động tới.
Tôi biết con trai 18 tuổi thường rất sĩ diện, huống hồ anh vốn là một công tử kiêu ngạo như thế, hẳn là càng đặt nặng thể diện.
Vì vậy, tôi cũng không ép.
Tôi một mình ăn uống ngon lành xong, chuẩn bị vào phòng ngủ lấy quần áo đi tắm.
Sau khi tắm xong, thấy Triệu Minh Vũ vẫn còn trong thư phòng, tôi gõ nhẹ cửa.
Bên trong vang lên giọng trầm thấp, gợi cảm của anh: “Vào đi.”
Đẩy cửa ra, tôi thấy anh đang ngồi trước máy tính, ngẩn người nhìn màn hình. Vì ánh sáng trong phòng, tôi không nhận ra gương mặt anh đã đỏ đến mức sắp nhỏ m/á/u.
Tôi liếc qua màn hình máy tính còn sáng: “Trễ rồi, anh có định nghỉ ngơi chưa?”
Không ngờ, vừa nghe lời tôi, Triệu Minh Vũ bỗng như con mèo bị dẫm trúng đuôi, lập tức bật dậy.
“Anh… anh… anh đi tắm đây.”
Nói xong, vụt một cái chạy mất.
Tôi: ……
Ơ, tôi đã nói gì đâu?
Hình như đâu có câu nào ám muội hay vượt giới hạn nhỉ?
Mang theo vẻ mặt khó hiểu, tôi trở về phòng ngủ.
Trong phòng, tôi mặc chiếc váy ngủ hai dây màu đen pha be, ngồi tựa đầu giường xem phim.
Trong phòng tắm, tiếng nước xối “ào ào” không ngừng truyền ra, khiến trong lòng tôi có chút xao động.
Dù sao thì tính từ lúc đi công tác đến nay, tôi và Triệu Minh Vũ cũng đã hơn nửa tháng không thân mật rồi.
Tôi nhớ rõ, đêm trước khi tôi đi công tác, Triệu Minh Vũ quấn lấy tôi đến tận sáng, suýt nữa tôi không kịp ra sân bay.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi còn than anh vô nhân tính, mà kẻ ấy lại chỉ khàn giọng đáp: “Vợ à, bao lâu mới gặp lại, anh phải ‘ứng trước’ phần em đi công tác chứ.”
Nào ngờ vừa về, anh ta liền mất trí nhớ.
Giờ đây, để tôi mở miệng đòi hỏi với một người đàn ông tâm lý chỉ mới 18 tuổi, quả thật không nói nổi.
Đang lúc tôi nghĩ ngợi lung tung, cửa phòng tắm mở ra.
Triệu Minh Vũ mặc bộ đồ ngủ lụa xanh bước ra, mái tóc còn nhỏ giọt nước. Nhìn thấy tôi trên giường, ánh mắt anh thoáng hiện vẻ kinh ngạc, rồi ngay lập tức là hoảng loạn và bối rối.
Ngũ quan vốn tuấn mỹ trắng trẻo, lúc này nhanh chóng phủ một tầng đỏ ửng.
Tôi thấy anh vội vàng quay người lại: “Xin lỗi, anh… anh…”
Vốn đang chút xao động trong lòng, tôi lại không nhịn được muốn trêu chọc anh.
Thế là tôi đứng dậy, từ từ bước đến gần, làm như chẳng nhìn thấy cái cổ đã đỏ rực của anh.
“Chồng à, anh sao thế?”
Triệu Minh Vũ nghe tiếng tôi, cả người lập tức cứng đờ.
Tôi chỉ thấy bàn tay anh siết chặt thành nắm ở bên người.
“Tô Niệm, anh… anh… anh nghĩ tối nay anh nên ngủ ở thư phòng thì hơn.”
Nói xong, anh quay người lách qua tôi, đỏ mặt bỏ chạy.
Còn tôi ở lại thì cười đến suýt sặc.
Trời ạ!
Triệu Minh Vũ 18 tuổi đúng là quá thú vị!
Vốn dĩ tôi chỉ định trêu anh một chút, chứ cũng chẳng thật sự có ý định làm gì. Thế nên, cười xong tôi lại leo lên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là tôi không hề biết, Triệu Minh Vũ trong thư phòng đã thức trắng cả đêm.
6
Bởi vì Triệu Minh Vũ mất trí nhớ, nên việc công ty tạm thời giao cho ba chồng tôi xử lý.
Sáng hôm sau, anh với đôi mắt gấu trúc thâm quầng sau một đêm mất ngủ, ăn sáng xong thì nhận được cuộc gọi của bạn nối khố – Từ Bân.
Từ Bân là bạn thân từ nhỏ của Triệu Minh Vũ, với thân phận là vợ anh, tôi dĩ nhiên cũng rất quen thuộc với Từ Bân.
Trong phòng khách, sau khi cúp máy, Triệu Minh Vũ trông có chút lo lắng, bất an.
Thấy vậy, tôi chỉ có thể trấn an: “Anh với Từ Bân là bạn từ nhỏ, hơn nữa anh chỉ quên ký ức sau năm 18 tuổi, còn lại thì đâu có thay đổi gì, phải không?
Cho nên anh không cần quá căng thẳng.”
Nghe tôi nói xong, anh khẽ gật đầu.
Từ Bân đến gần trưa.
Khi chuông cửa vang lên, tôi thấy Triệu Minh Vũ ngồi trên sofa khựng lại một cái, tầm mắt dán chặt về phía cửa.
Tôi mỉm cười, đứng dậy ra mở cửa.
Ngoài cửa là Từ Bân cùng vợ anh – Giang Na, bế theo đứa bé – Tiểu Khả Lạc.
Thấy tôi, Từ Bân liền hỏi: “Thật sự mất trí nhớ rồi sao?”
Tôi có chút bất đắc dĩ gật đầu: “Ừ.”
Ánh mắt anh ta liếc vào trong nhà: “Thế vẫn còn nhớ tôi chứ?”
Tôi gật đầu: “Chỉ quên chuyện sau 18 tuổi thôi.”
Từ Bân thở phào: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Nói xong, anh ta lại nhìn tôi đầy thương hại: “Triệu Minh Vũ trước năm 18 tuổi, cô ứng phó nổi không?”
Tôi gật gật đầu: “Tạm thời vẫn ổn.”
Từ Bân không nói thêm, ôm Tiểu Khả Lạc vào nhà.
Trong phòng khách, Triệu Minh Vũ nhìn chằm chằm cục bông nhỏ trên tay bạn mình, cái miệng há to như thể đủ nhét được cả quả trứng gà.
“Đây… là con cậu?”
Từ Bân ra vẻ: Cái này chẳng phải rõ rành rành rồi sao?
“Nhưng mà, cậu chẳng phải từng nói có đánh c/h/ế/t cũng không bao giờ sinh con sao?”
Khuôn mặt Từ Bân lập tức cứng lại, vội liếc nhìn vợ bên cạnh, sau đó gượng cười: “Sao có thể, làm gì có chuyện đó, tôi chưa từng nói, chắc cậu nhớ nhầm rồi.”
Triệu Minh Vũ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Không thể nào, tôi tuyệt đối không nhớ nhầm.
Rõ ràng cậu từng nói vậy. Hơn nữa, tôi còn nhớ cậu bảo nhất định sẽ tìm một nữ thần giống như Lăng Nguyệt để yêu đương cơ mà.”
Khuôn mặt Từ Bân lập tức đen như đáy nồi.
Tôi lúng túng kéo tay áo Triệu Minh Vũ: “Ờ… anh với Từ Bân lâu ngày không gặp, nói chuyện khác đi.”
Triệu Minh Vũ quay sang nhìn tôi: “Nhưng mà, anh chỉ nhớ được chuyện trước năm 18 tuổi thôi mà.”
Tôi: ……
Đành cười gượng, chuyển đề tài: “Ờ… Từ Bân vợ chồng hiếm khi đến chơi, anh đi gọt ít hoa quả mời họ đi.”
Nghe vậy, Triệu Minh Vũ ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.”
Thấy anh đứng dậy đi vào bếp, tôi nhìn Từ Bân và Giang Na đang tròn mắt ngạc nhiên, liền cười gượng: “Các anh chị cũng biết tình trạng của anh ấy rồi, nên mong thông cảm nhiều hơn.”
Từ Bân lại không bận tâm, khoát tay: “Tôi hiểu, tôi hiểu, chúng tôi từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.”
Rồi anh ta khẽ cười: “Nói thật, dáng vẻ của Triệu Minh Vũ bây giờ tôi đã nhiều năm không được thấy rồi, cảm giác khá tốt, ít ra không còn kiểu độc miệng, bụng dạ thâm sâu như trước nữa.”
Giang Na bên cạnh cũng gật đầu đồng ý: “Đúng thế.”
Có lẽ do ảnh hưởng của việc mất trí nhớ, nên lần gặp mặt này giữa Triệu Minh Vũ và Từ Bân cũng không được thân thiết như trong tưởng tượng.
Ăn tối xong, vợ chồng Từ Bân liền ra về.