Chương 5
9
Sau một trận “khẩu chiến” kịch liệt bằng môi lưỡi, quần áo trên người tôi và Triệu Minh Vũ đều biến mất sạch sẽ.
Thế nhưng, ngay lúc tôi đang hân hoan chờ đợi được cùng anh thăng hoa, thì bỗng cảm nhận cơ thể người đàn ông trên mình cứng đờ.
Tôi cúi đầu nhìn xuống.
“Ể!”
Triệu Minh Vũ… xong rồi sao?
Không thể nào, còn chưa kịp vào cơ mà!
Não tôi lập tức như bị sét đánh.
Anh mất trí nhớ, ngay cả chuyện này cũng quay về vạch xuất phát rồi à?
Không thể chứ!
Tôi vừa buồn cười vừa muốn khóc.
Lúc này, Triệu Minh Vũ lại giống hệt một đứa trẻ làm sai chuyện, gương mặt đỏ bừng, trong mắt ngoài sự lúng túng còn ẩn chứa một tầng hơi nước.
Anh cúi thấp đầu, bàn tay siết chặt thành nắm: “Xin lỗi… anh, anh là lần đầu.”
Thấy tôi trừng mắt kinh ngạc, anh vội vàng giải thích: “Ý anh là… là lần đầu sau khi mất trí nhớ… cho nên, anh…”
Nhìn dáng vẻ này của Triệu Minh Vũ, trong lòng tôi cười đến điên đảo, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Người từng được mệnh danh “một đêm bảy lần” oai phong trước kia, rốt cuộc cũng có ngày sảy chân rồi.
Mà nhìn anh lúc này mềm nhũn, ủy khuất như muốn khóc, tôi lại sinh ra cảm giác muốn bắt nạt thêm nữa.
Trời ạ!
Tôi có cảm giác bản thân đúng là hơi bi/ế/n th/á/i.
Nhưng đây là Triệu Minh Vũ cơ mà – người đàn ông ở công ty luôn cao ngạo lạnh lùng, trên giường thì luôn giữ thế chủ động.
Cơ hội này gần như hiếm có khó tìm.
Thế là, tôi nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng đẩy anh nằm xuống giường, cúi người nhìn anh từ trên cao.
“Chồng à, em nhớ anh trước kia rất dũng mãnh trên giường mà.”
“Hôm nay chẳng lẽ là do quá căng thẳng?”
“Không sao, nếu quá hồi hộp, chúng ta làm lại lần nữa, em…”
Chưa kịp nói hết câu, miệng tôi đã bị Triệu Minh Vũ lấy tay che lại.
“Đừng… đừng nói nữa. Xin lỗi, anh… anh qua phòng phụ ngủ.”
Nói rồi, anh định ngồi dậy.
Thấy anh đã bị tôi trêu đủ rồi, tôi vội kéo anh lại:
“Thôi được rồi, không thì thôi, nhưng đừng sang phòng phụ. Chúng ta là vợ chồng, ngủ tách phòng coi sao được?”
Vừa dứt lời, tôi liền thấy bờ vai Triệu Minh Vũ khẽ run lên liên hồi.
Tôi giật mình, vội vàng xoay người anh lại đối diện mình.
10
Triệu Minh Vũ khóc rồi.
Hàng mi dài cong vút ướt đẫm, treo mấy giọt lệ sắp rơi, gương mặt tuấn tú sạch sẽ cũng ửng đỏ.
Lúc này, anh đang cắn chặt môi dưới, nghe thấy tôi nói thì bất ngờ ngẩng đầu:
“Nhưng mà… anh… anh sợ không thể khiến em vui.”
Tôi: ……
Trời đất!
Tôi trông giống nữ sắc lang lắm sao?
Với lại, mới 18 tuổi mà đã biết dỗ dành người ta thế này à?
Quả thật là quá giỏi rồi đấy, tôi thầm chua xót nghĩ.
Thế nhưng, nhìn dáng vẻ hiện tại của Triệu Minh Vũ, lòng tôi lại thoáng nhói.
Thôi thì, đàn ông mình dỗ đàn ông, ai bảo là tôi trêu đến mức làm anh khóc đâu.
Thế là, tôi kéo anh nằm xuống, ôm chặt vào lòng.
“Được rồi, cũng đâu nhất thiết phải là tối nay, chuyện này để sau cũng được.”
“Hơn nữa, anh mặc đồng phục cho em xem rồi, em đã vui lắm rồi.”
Anh ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào tôi: “Thật sao? Em thích à?”
Tôi gật đầu: “Đương nhiên, em rất thích.”
Triệu Minh Vũ bất chợt cười rạng rỡ, nụ cười ngây ngô y như một chàng trai lớn.
Anh dụi dụi trong lòng tôi, rồi ôm chặt hơn: “Vậy ngủ thôi.”
Nói rồi, anh nhắm mắt lại, ngủ ngon lành.
Chỉ là… thứ đang cứng rắn chống vào tôi phía dưới là sao chứ?
Tôi cạn lời!
Anh thì an tâm ngủ khò, còn tôi lại trằn trọc cả đêm, lửa trong người cứ bùng lên không dứt.
Sáng hôm sau, ăn sáng xong, tôi dự định vào thư phòng làm việc, nên phân cho Triệu Minh Vũ ít việc nhà.
Nghe tôi nói xong, mắt anh trợn tròn như chuông đồng.
“Cái gì? Còn phải làm việc nhà? Nhưng mà, anh từ trước đến nay chưa bao giờ làm việc nhà cả.”
Tôi lườm một cái: “Anh nói cái gì là chưa bao giờ làm? Bao nhiêu năm nay việc nhà toàn là anh lo. Chẳng lẽ anh còn muốn em làm?”
“Anh với em quen nhau đến giờ, anh chưa từng động vào việc nhà, trước giờ toàn là em làm.”
Triệu Minh Vũ hiển nhiên bị lời tôi dọa sợ, ánh mắt hoang mang.
Cuối cùng, anh chỉ đành uể oải gật đầu.
Tôi nhìn dáng vẻ chưng hửng của ai kia mà cười thầm trong bụng.
Hừ, cho anh nếm mùi bị “bắt nạt” một chút.
Trong phòng giặt, tôi nghe thấy Triệu Minh Vũ gọi điện cho mẹ – bà Tống Ái Hà.
“Mẹ, Tô Niệm bắt con dọn dẹp nhà cửa.”
“Bắt thì làm đi chứ, trước nay chẳng phải việc nhà toàn do con lo à, làm gì mà làm quá vậy?”
“Cái gì? Mẹ chắc chứ? Con sao có thể cam tâm tình nguyện làm mấy việc này được?”
Đầu dây bên kia, bà Tống đang đánh mạt chược, nghe vậy thì lập tức trợn trắng mắt:
“Triệu Minh Vũ, trước đây đúng là con chẳng động tay, nhưng may mà gặp được Niệm Niệm. Nếu không nhờ nó, thì mẹ với ba con đâu biết khả năng làm việc nhà của con tốt như vậy.”
“Thôi thôi, đừng làm phiền mẹ nữa, nói chuyện với con mà mẹ thua ván này rồi. Lát nữa nhớ chuyển tiền cho mẹ đấy.”
“Mẹ… tút… tút…”
Nhìn điện thoại bị mẹ dập ngang, Triệu Minh Vũ rơi vào trạng thái tự nghi ngờ bản thân.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn cầm lấy dụng cụ, bắt tay dọn dẹp.
Nói thật, càng làm lại càng quen tay, động tác trơn tru hệt như đã làm vô số lần trước đây, giống như cơ bắp đã khắc sẵn ký ức vậy.