Yêu đương hợp đồng - 10

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Đến cửa quán bar, tôi gọi điện cho Tống Nghiễn.

Nhưng người bắt máy lại là bạn của anh.

“Là chị dâu à? Vào đi, anh Tống Nghiễn say rồi.”

Âm nhạc trong bar đinh tai nhức óc, nam nữ qua lại ăn mặc nổi bật, sàn nhảy thì nóng hừng hực như lò lửa.

Vừa bước vào, đã có vài chàng trai vẫy tay:

“Chị dâu, bên này!”

Tôi chưa từng gặp họ, cũng không hiểu vì sao họ lại nhận ra tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tiến lại gần, thấy Tống Nghiễn nằm nghiêng trên sofa trong góc, tay che hờ mắt, chỉ để lộ đôi môi mỏng và đường quai hàm sắc nét.

“Chị dâu, chị với anh Tống Nghiễn cãi nhau à? Anh ấy uống mấy hôm nay rồi, hiếm khi chị đến, mau dỗ anh ấy đi.”

“Đúng đó chị dâu, anh Tống Nghiễn thích chị lắm, nhìn anh ấy tội nghiệp chưa kìa, đừng giận anh ấy nữa.”

Bị mấy anh chàng thay nhau nịnh nọt, tôi cũng ngơ ngác không biết phản ứng sao cho phải.

Tôi ngồi xuống cạnh Tống Nghiễn, khẽ lay tay anh, thấp giọng hỏi:

“Tống Nghiễn, anh ổn chứ?”

Anh nhíu mày, nắm lấy tay tôi đang lắc nhẹ:

“Tống Nghiễn? Hôm trước còn gọi là chồng mà?”

Đúng lúc nhạc ngừng vài giây, câu nói này vang rõ rành rành khiến mọi người xung quanh đều nghe thấy.

“Aiya, ngọt ngào quá!”

“Lúc nãy còn im thin thít, giờ gặp chị dâu lại nói trôi chảy rồi.”

Tiếng chọc ghẹo rộ lên khắp nơi, tôi đỏ bừng mặt.

“Nói ít thôi.” – Tống Nghiễn thuận tay ném gối sang, rồi xoa trán loạng choạng. đứng dậy

Tôi nhỏ giọng:

“Em đưa anh về nhé?”

“Ừm.” – Anh khoác tay qua vai tôi, bước chân lảo đảo.

Anh rất thích khoác vai tôi, với chiều cao chênh lệch của hai đứa, tôi nghi ngờ mình đã bị xem như… gậy chống.

Tài xế chở chúng tôi đến một căn biệt thự hai tầng.

Tôi đỡ Tống Nghiễn xuống xe, hỏi:

“Nhà anh có ai không?”

“Không.” – Anh đáp cụt ngủn.

Tôi do dự một lúc, nhìn anh bước đi loạng choạng, cuối cùng vẫn quyết định đưa anh vào nhà, sợ để thế này anh lại té ngã thì nguy.

Trong nhà tối om, chỉ nhờ ánh trăng mới lờ mờ thấy được bố cục: hai tầng, nhiều cửa phòng.

Tôi hỏi:

“Phòng ngủ của anh ở đâu?”

“Không cần, ngủ sofa là được rồi.”

Tôi cản lại:

“Đã đưa anh về tận đây rồi thì phải ngủ trong phòng.”

Tống Nghiễn cúi đầu, trán chạm vào trán tôi, kéo tôi lại gần hơn. Dù trong bóng tối nhưng đôi mắt anh giống như được ánh sao rọi sáng.

Anh hạ giọng:

“Dư Tư Tư, tuy anh là cây ATM, nhưng anh cũng là đàn ông. Em tin tưởng anh vậy sao?”

Tim tôi đập thình thịch, vội quay mặt đi:

“Không tin.”

“Vậy thì tốt, ngồi với anh trên sofa một lát.”

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo