Yêu đương hợp đồng - 11

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Anh ngã xuống sofa, kéo tay tôi, khiến tôi ngã vào lòng anh.

“Tư Tư, tâm trạng anh không tốt, em dỗ anh chút đi.”

Tôi nằm úp trong lòng anh, mặt đỏ bừng, nghĩ mãi mới thốt ra:

“…Đừng buồn nữa là được.”

Tống Nghiễn bật cười, ngực anh khẽ rung, làm tim tôi cũng rung rinh theo.

“Dỗ người kiểu gì vậy? Đây là đãi ngộ VIP của em sao?”

Tôi hơi tức:

“Đã ôm anh rồi, còn muốn gì nữa chứ?”

“Được được, thế này là quá tốt rồi.”

Vừa nói xong, điện thoại Tống Nghiễn lại reo lên.

Anh móc điện thoại ra xem, rồi nhét vào tay tôi:

“Em nghe đi.”

Tôi liếc nhìn, là tên một người phụ nữ, hơi luống cuống.
Không lẽ… lại bảo tôi giả vờ chọc tức ai sao?

“Đừng đoán bậy, là mẹ anh đó. Em chỉ cần nói anh ngủ rồi là được.”

Tôi cẩn thận bắt máy:

“Cháu chào cô ạ, Tống Nghiễn đã ngủ rồi ạ, để ngày mai anh ấy gọi lại cho cô nhé?”

“Cháu là bạn gái của nó à?” – Giọng nói dịu dàng vang lên từ đầu dây bên kia.

Tôi sững người. Hóa ra là “Cục cưng Yến Yến” lần trước!

Giọng bà ấy nhẹ nhàng, nói cái gì cũng như đang nũng nịu.

Tôi nhìn sang Tống Nghiễn, anh chỉ tựa cằm lên vai tôi, im lặng không nói.

Tôi đành cắn răng:

“Dạ vâng, cháu là bạn gái anh ấy.”

“Trời ơi, nó có bạn gái mà không nói với cô. Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Học cùng trường với nó à?”

Thế là trong 20 phút sau đó, tôi bị mẹ Tống Nghiễn “hỏi cung” toàn diện: từ học vấn, tuổi tác đến hoàn cảnh gia đình.

Khi tôi nói mình không cha không mẹ, bà ấy im lặng hai giây, rồi nhẹ nhàng nói:

“Thật à? Vậy chắc cháu đã vất vả nhiều rồi.”

“Cũng không sao ạ.” – Tôi nói tỉnh bơ.

Cuối cùng, lấy cớ cần nghỉ ngơi, tôi mới cúp máy được.

“Bác gái rất dịu dàng mà, sao anh lại không chịu nghe điện thoại?”

Tống Nghiễn hơi biến sắc:

“Anh cũng không rõ.”

“Mấy hôm nay tâm trạng anh không tốt là vì cãi nhau với bác gái sao?”

“Không hẳn.” – Anh cười nhạt – “Vì sinh nhật mẹ anh trùng đúng ngày giỗ của cha anh.”

“Nhưng… chuyện đó đâu phải do mẹ anh chọn lựa.”

“Ừ, lý do rất gượng ép.” – Anh cụp mắt – “Dư Tư Tư, em biết không? Trước đây anh cũng là đứa trẻ mồ côi cha mẹ.”

“Không thể nào!” – Tôi nhìn quanh, dù không bật đèn, cũng thấy biệt thự này sang trọng thế nào – “Chẳng lẽ anh được nhận nuôi?”

“Không. Hồi tiểu học, cha anh bệnh nặng, mẹ ly hôn rồi bỏ đi. Trong nhà không có tiền, đành từ bỏ điều trị, cha mất sớm. Khi đó, anh là đứa trẻ không cha không mẹ.
“Đến cấp ba, mẹ tìm lại anh. Chồng sau của bà ấy rất giàu nhưng không có con, nên bà ấy đã đưa anh về.

 “Cách đây vài hôm là sinh nhật mẹ anh. Bà ấy không biết sinh nhật của mình trùng với ngày giỗ của cha anh, anh cũng không nói. Nhưng nhìn bà ấy, anh cứ nghĩ, nếu năm đó bà ấy không bỏ đi, có khi cha anh sẽ sống thêm được lâu hơn.


“Cha dượng đối xử với anh rất tốt, mẹ cũng cố gắng bù đắp. Anh hiểu, bà ấy chỉ muốn sống tốt hơn, điều đó không sai. Nhưng trong lòng anh luôn có một cái gai, cứ mỗi lần muốn gần bà ấy hơn một chút thì cái gai đó lại đâm sâu thêm.

“Tư Tư, em có oán trách cha mẹ mình không?”

“Không.” – Tôi trả lời không chút do dự – “Đời người ngắn ngủi, em không muốn sống trong oán hận. Có người than phiền mình đi chân đất, nhưng ngoài kia còn có người không có cả chân. Em lành lặn, còn gì không vượt qua được?”

Dỗ người là việc tôi không giỏi.

Đành đổ ít "nước gà" động viên.

Tống Nghiễn nhìn tôi chăm chú:

“...Dư Tư Tư, em khác xa với tưởng tượng của anh.”

“Anh nghĩ em là người như thế nào?”

“Mỗi lần gặp em ở trường đều thấy mặt lạnh như tiền, nhìn đời bi thảm lắm.”

“Anh nói thử xem, làm việc quần quật cả ngày thì còn cười nổi nữa hả? Em nhìn ai cũng thấy giống con nợ hai triệu.”

“Vậy thì ngoan ngoãn đi làm cho anh.” – Anh siết tôi lại – “Đọc truyện cổ tích dỗ anh ngủ đi.”

“Tính lương tăng ca đấy.”

Tôi lầu bầu, bắt đầu tra Google tìm truyện cổ tích.

“Ngày xửa ngày xưa, có một ngọn núi, trong núi có cái chùa, trong chùa có hai thầy trò…”

Đọc chưa hết truyện, mắt tôi díu lại, đêm cũng dần sâu.

Trong mơ, tôi nghe thấy giọng Tống Nghiễn:

“Tư Tư, hay là chúng ta yêu đương đàng hoàng một lần thử xem?”

Tôi lơ mơ đáp:

“Tăng tiền.”

“Bốn mươi vạn.”

Tôi lắc đầu:

“Bốn mươi vạn không đủ.”

“Hử?”

“Bốn mươi vạn để làm bạn trai thì thiệt cho anh quá. Em cho anh làm cha mẹ tái sinh luôn, suốt đời phụng dưỡng, được không?”

“...Coi như anh chưa nói gì.”

“Đừng vậy mà, còn thương lượng được, ba mươi lăm vạn cũng ổn.”

Giọng Tống Nghiễn biến mất trong giấc mơ.

Chỉ còn tôi lầm bầm một mình:

“Anh còn đó không? Alo? Một giá luôn, ba mươi vạn được không?”

“Im đi, ngủ đi.”

“Ừm.”

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo