Chương 2
3
Cậu bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mềm mại gọi tôi.
“Mẹ, mẹ làm mẹ của con được không? Tiểu Vũ sẽ rất ngoan, rất nghe lời.”
Tôi ngồi xuống, hôn nhẹ lên má cậu bé.
Mềm mềm, y như một viên bánh nếp trắng nõn.
“Bảo bối ngoan, con ra xem tivi trước nhé, lát nữa mẹ sẽ tới chơi cùng con, được không?”
Khuôn mặt cậu bé lập tức ửng đỏ, ngoan ngoãn gật đầu, lon ton chạy lên sofa, tự mình bật tivi.
Làm xong hết thảy, nó còn quay đầu lại, ánh mắt mang theo hy vọng nhìn tôi.
Tôi mỉm cười, giơ ngón tay cái lên.
Đôi mắt nó bỗng sáng bừng, gương mặt càng đỏ hơn, dáng người nhỏ bé đứng thẳng tắp, khiến người ta mềm lòng.
Người đàn ông đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ cảnh tượng.
Đôi mắt chấn động.
“Không phải chứ, nó bị nhập rồi à? Hay là cô bỏ thuốc mê nó vậy?”
“Cô có biết nó khó đối phó thế nào không, tính tình cô độc, miệng lưỡi cay nghiệt, không vừa ý liền đập đồ, tâm trạng kém là bỏ nhà đi.
Để đuổi mẹ kế mà tôi tìm cho nó, nó còn bỏ cả rắn, gián, rết vào túi xách của người ta…”
“Anh đừng nói nó như thế, trẻ con nghe sẽ không vui đâu.”
Tôi theo bản năng phản bác.
Sợ anh ta đổi ý, tôi nhân lúc còn nóng hổi, vội vàng nói tiếp:
“Nhân lúc cục dân chính còn chưa tan làm, chúng ta đi làm giấy đăng ký kết hôn luôn nhé?”
“Trước tiên ký hợp đồng đã.”
Người đàn ông như ảo thuật, rút ra một bản hợp đồng.
Hôn ước.
Tôi hiểu.
Người giàu kết hôn vốn dĩ quy trình là vậy.
Tôi cứ ngỡ mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Nhưng khi nhìn thấy điều khoản, tôi mới phát hiện mình vẫn chưa đủ.
Hợp đồng ghi rõ hai bên là quan hệ vợ chồng trên giấy, tôi không cần thực hiện nghĩa vụ của người vợ, mỗi tháng anh ta sẽ trả tôi 2 triệu, công việc chính là chăm sóc tốt cho đứa nhỏ.
Đọc xong, tôi có cảm giác như vừa bị thỏi vàng từ trên trời rơi xuống đập trúng đầu, choáng váng cả người.
Anh ta thấy tôi ngẩn ra, có phần sốt ruột.
“Có chỗ nào chưa ổn sao? Nếu cô thấy ít—”
“Mau! Đưa bút đây!”
Chưa dứt lời, cây bút đã được đưa tới tay tôi.
Nhìn là biết.
Cả hai bên đều rất gấp.
Đều lo lắng vịt đã nấu chín rồi lại bay mất.
Đến khi tôi ký tên xoẹt xoẹt xuống.
Người đàn ông mới thở phào một hơi, cười đến mức không khép nổi miệng.
“Chị dâu, Tiểu Vũ giao cho cô rồi.”
Khoan đã?
Sao lại thành chị dâu rồi?
4
Người đàn ông tên là Tạ Xuyên, anh ta nói người tôi phải gả cho là anh trai của anh.
Cũng may, chỉ cần không phải là ba của anh ta thì tôi có thể chấp nhận được.
Tâm trạng tôi rất thoải mái, dễ dàng tiếp nhận chuyện này.
Tạ Xuyên xoa xoa gương mặt mình, vẫn còn ấm ức vì tôi nhận nhầm người.
“Tôi trông già nua lắm sao? Tôi mới 22 tuổi thôi mà!”
“… Vì hai người trông giống nhau quá.”
“À, thật ra Tiểu Vũ giống bà nội nhiều hơn.”
“Tôi và anh trai là anh em cùng mẹ khác cha, tôi giống mẹ, còn anh ấy thì giống cha.”
Anh ta bắt đầu kể khổ, từng câu đều đầy m/á/u và nước mắt, oán trách anh trai quá vô trách nhiệm.
Con ruột thì mặc kệ, ném cho anh ta nuôi.
Thật đáng thương, từ năm nhất đại học, anh ta đã phải làm “nam đức hoa”, chịu đựng sự tra tấn của tiểu ma đồng.
Người ta cùng lứa, công tử nhà giàu thì hoặc là tán gái, hoặc là quán bar.
Còn anh ta—
Pha sữa bột.
Những ngày tháng khổ sở đó kéo dài suốt bốn năm.
Mãi đến tháng trước, anh ta không chịu nổi nữa, hoàn toàn bùng nổ, đề nghị anh trai cưới vợ về để chăm con.
Anh trai của anh ta nói, chỉ cần Tiểu Vũ gật đầu đồng ý, thì anh ấy sẽ cưới.
Tạ Xuyên vui mừng khôn xiết, chỉ trong vòng một tháng, số “mẹ kế dự bị” mà anh ta tìm cho Tiểu Vũ không phải một nghìn thì cũng tám trăm, nhưng tiểu ma đồng chẳng thích ai cả.
Mãi đến hôm nay, Tiểu Vũ vừa nhìn đã chọn tôi.
Đôi mắt Tạ Xuyên đỏ hoe, ngấn lệ.
“Chị dâu, chị chính là Bồ Tát sống của tôi!”
Tôi cười gượng hai tiếng.
“Quá lời rồi.”
Đúng lúc này, điện thoại Tạ Xuyên reo lên.
Anh ta liếc màn hình, hớn hở nói:
“Anh trai tôi gọi, để tôi báo cho anh ấy biết tin vui này.”
Bất ngờ nhận được thông báo phải kết hôn với một người phụ nữ xa lạ.
Chắc chắn đây là tin vui, chứ không phải tin sét đánh ngang tai?