Vợ Anh Giao Đến Rồi - Chương 3

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 3
5
 
“Tiểu Vũ dạo này thế nào?”
 
Trong ống nghe vang lên giọng nam trầm thấp, không hiểu sao nghe lại quen thuộc đến lạ.
 
“Nghe nói dạo này cậu nổi tiếng lắm, gần như xem qua hết các thiên kim tiểu thư chưa chồng ở Kinh thành rồi?”
 
Giọng anh ta nhàn nhạt, tiếp tục nói.
 
Cảm giác quen thuộc khó hiểu ấy khiến da đầu tôi tê dại.
 
Tôi lặng lẽ dịch người sang bên, liếc nhìn màn hình điện thoại của Tạ Xuyên.
 
Một gương mặt quen thuộc hiện lên trước mắt.
 
Nhiều năm không gặp, gương mặt ấy càng thêm anh tuấn mê người, khiến người ta gần như không thể rời mắt.
 
Tim tôi đập loạn nhịp.
 
Anh trai của Tạ Xuyên, lại chính là đối tượng công lược đầu tiên của tôi — Tạ Lan Trạch?!
 
Kẻ phản diện u ám mà tôi từng bỏ rơi chạy trốn kia?!
 
Quỷ thật! Thế giới này cũng quá nhỏ rồi!
 
Tạ Xuyên cười hì hì nói:
 
“Ôi trời, anh đừng mắng em nữa, sau này em sẽ không làm loạn đâu. Em đã tìm được chị dâu rồi.”
 
Tạ Lan Trạch khựng lại, đột nhiên nâng cao giọng, âm thanh nghe như vỡ vụn, run rẩy.
 
“Cậu tìm được chị dâu rồi?”
 
Tạ Xuyên bị dọa đến giật mình, một lúc lâu sau mới phản ứng.
 
“Anh hiểu nhầm rồi, em nói chị dâu không phải Lâm Tri Ý.”
 
“Em nói là chị dâu mới.”
 
Tạ Lan Trạch lạnh lùng cắt ngang:
 
“Tạ Xuyên.”
 
“Hả?”
 
“Cậu chỉ có một chị dâu.”
 
Tạ Xuyên lập tức cuống lên.
 
“Anh không phải nói chỉ cần Tiểu Vũ thích thì sẽ cưới sao? Tiểu Vũ rất thích người này—”
 
“Tôi không nói là không cưới.”
 
Giọng Tạ Lan Trạch có chút mệt mỏi, trong âm thanh trầm thấp còn ẩn chứa sự cố chấp.
 
“Nhưng cũng chỉ là hôn ước trên giấy. Vợ của tôi chỉ có một.”
 
Hốc mắt Tạ Xuyên đỏ lên, nghiến răng trút giận:
 
“Bao năm nay anh lật tung cả đất trời tìm Lâm Tri Ý, thuê thám tử tư chưa từng ngừng nghỉ, miệng thì nói muốn giết cô ta, nhưng thực chất thì sao?
 
Anh rõ ràng trong lòng biết, rốt cuộc là muốn gi/ế/t cô ta, hay muốn đưa cô ta về lại bên cạnh?”
 
“Cô ta thì có gì tốt chứ? Cô ta là loại đàn bà ác độc!
 
Chồng con nói bỏ là bỏ, ngay cả con trai ruột cũng mặc kệ, một người như thế hoàn toàn không xứng để anh bao năm nhớ mãi không quên!”
 
Tạ Lan Trạch lạnh giọng:
 
“Đủ rồi!”
 
Không khí đông cứng đến đáng sợ.
 
Tạ Xuyên ngẩn ra, hồi lâu sau mới giơ tay đầu hàng.
 
“Được rồi, được rồi, em im.”
 
Anh ta làm như chẳng có gì, lập tức lái sang chuyện khác.
 
“Anh, anh có muốn xem đối tượng hôn ước của anh không?”
 
Nói xong.
 
Tạ Xuyên xoẹt một cái, đưa ống kính hướng về phía tôi.
 
6
 
Hồn tôi suýt nữa bay mất.
 
Nhưng cơ thể phản ứng còn nhanh hơn cả đầu óc.
 
Trước khi gương mặt bị lộ, tôi vội chụp chiếc mũ bảo hiểm màu vàng có hình đầu chuột túi trên bàn úp xuống đầu, rồi “phịch” một tiếng, quỳ rạp xuống đất.
 
Tạ Xuyên bị động tác của tôi dọa ngẩn người, đầy mặt nghi hoặc.
 
“Cô Mạnh, cô bò xuống đất làm gì vậy?”
 
Tôi căn bản không dám lên tiếng, sợ giọng bị nhận ra.
 
Dù sao thì tôi cũng nghe ra được giọng của Tạ Lan Trạch.
 
Không lý nào, anh ấy lại không nhận ra giọng tôi.
 
“Chào anh trai tôi đi chứ.”
 
Anh ta định kéo tôi dậy.
 
Còn tôi thì dốc hết sức lực, hai tay ghì chặt lấy thảm, liều mạng chống cự.
 
Tạ Lan Trạch lạnh lùng lên tiếng:
 
“Không cần. Tôi còn có cuộc họp, cúp máy đây.”
 
Cuộc gọi kết thúc.
 
Tạ Xuyên thở hồng hộc, buông tay ra, rồi ngồi phịch xuống đất.
 
“Sao cô khỏe như trâu vậy?”
 
“Là anh quá yếu thôi.”
 
“Tôi yếu á?”
 
Tạ Xuyên kêu toáng, như con mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức xắn tay áo chuẩn bị khoe cơ bắp.
 
Bỗng trong bếp vang lên một tiếng “rầm” chói tai.
 
Tôi lập tức chạy vội về phía đó.
 
Tiểu Vũ ngã sõng soài dưới đất.
 
Ghế đổ sang một bên, pizza cũng lật tung, bừa bộn cả sàn.
 
Nó nhìn tôi, có phần lúng túng.
 
“Pizza nguội rồi, con muốn bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, nhưng lại làm hỏng mất.”
 
Càng nói, giọng nó càng nhỏ đi, đôi mắt đen láy chứa đầy nước mắt.
 
“Con không cố ý. Con không phải là đứa trẻ hư như chú nói đâu.
 
Con bỏ vào túi xách của mụ phù thủy kia chỉ là rắn đồ chơi thôi.
 
Con nghe bà ta gọi điện nói, chờ sau khi cưới được ba, sinh con của bà ta rồi sẽ đem con bán cho bọn buôn người…”
 
“Mẹ đừng giận, đừng bỏ con lại.”
 
Tim tôi đau nhói.
 
Rõ ràng, những lời Tạ Xuyên than phiền về Tiểu Vũ, nó đều nghe thấy, còn khắc sâu trong lòng.
 
Tôi tức giận trừng mắt nhìn Tạ Xuyên, ra hiệu anh ta đừng ăn nói lung tung nữa!
 
Anh ta có chút chột dạ, đưa tay gãi mũi.
 
Quay lại, tôi ôm chặt Tiểu Vũ vào lòng, dịu dàng an ủi.
 
“Sao mẹ lại trách con được chứ? Bảo bối à, con là đứa bé thông minh nhất thế giới, đói bụng còn biết tự hâm nóng pizza ăn, con giỏi hơn mẹ hồi nhỏ nhiều.”
 
Khóe môi Tiểu Vũ khẽ cong lên, rồi lại cố làm ra vẻ kiềm chế, rụt rè hỏi.
 
“Thật không ạ?”
 
Tôi gật đầu mạnh mẽ.
 
“Đương nhiên là thật rồi.”
 
“Mẹ nấu mì dọn cho Tiểu Vũ ăn nhé? Mì mẹ nấu là số một đó.”
 
Tạ Xuyên vừa dọn xong đống pizza trên sàn, nghe tôi nói muốn nấu mì, lập tức ló đầu sang.
 
“Tôi cũng muốn ăn.”
 
Tôi nhìn sang Tiểu Vũ.
 
“Bảo bối, con có muốn chia sẻ với chú không?”
 
Tiểu Vũ cau mày nhỏ, miễn cưỡng nói.
 
“Được thôi… nhưng chỉ chia một chút xíu thôi.”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo