8.
Tôi và Hạ Lăng An bốn mắt nhìn nhau, anh cười nhẹ như đang an ủi, nhưng không vội đến cạnh tôi mà đi đến quầy lễ tân trước.
Sau đó anh mang cà phê đến ngồi đối diện tôi.
“Sao vẫn như xưa vậy, tâm trạng không tốt lại trốn đến đây.”
Hạ Lăng An thì thầm một câu, tôi không nghe rõ liền hỏi lại, nhưng anh chỉ lắc đầu nhìn tôi.
“Thật ra, anh luôn cảm thấy em ở công ty của Triệu Quân thật sự quá thiệt thòi.”
Hạ Lăng An nghiêm túc nói.
Tôi tưởng anh đang an ủi, gượng cười: “Dạo này thật là xui, tình yêu, công việc đều không thuận lợi.”
“Anh biết không, nơi đây là chỗ em và Ôn Tử Thần gặp nhau. Khi đó mới tốt nghiệp, mọi việc không suôn sẻ, em lên tường ghi chú trong quán cà phê này để trút nỗi lòng. Không ngờ có người đã dùng ghi chú đó động viên em. Sau này em chỉ vì vài câu trên ghi chú mà yêu một người chưa từng gặp mặt.”
“Em rất muốn gặp người đó nhưng mãi không có cơ hội. Mãi đến một lần, em đến sớm và thấy Ôn Tử Thần đang dán ghi chú.”
Hạ Lăng An ở đối diện sững lại, mãi không nói gì.
Tôi tiếp tục: “Anh nói xem, sao con người lại thay đổi nhanh như vậy?”
Tôi ngẩng đầu nhìn Hạ Lăng An.
Anh nhìn tôi như vừa phát hiện một điều quan trọng, ánh mắt ánh lên niềm vui, còn có chút nước mắt.
“Em nói, em yêu Ôn Tử Thần là vì những tờ ghi chú đó?”
“Đúng vậy.” Tôi không hiểu nhìn anh.
Anh đứng dậy, đi đến quầy lấy một tờ giấy ghi chú, cúi đầu viết gì đó.
“Anh mãi mãi là thùng rác cảm xúc của em.”
Tôi nhìn dòng chữ, chính là câu cuối cùng trên tờ ghi chú mà năm đó tôi thấy Ôn Tử Thần dán lên.
“Sao anh biết?”
“Giản Nghi, người trò chuyện với em qua những tờ ghi chú năm đó… là anh.”
“Lúc đó anh vừa mới khởi nghiệp, rất sợ thất bại, không dám gặp em. Anh muốn đợi thành công rồi mới xuất hiện, ai ngờ mọi chuyện lại lệch hướng.”
“Lần đó anh đi công tác, không kịp dán nên nhờ Ôn Tử Thần lúc ấy đến tìm Lâm Thư Nghi dán giúp, không ngờ em lại hiểu lầm.”
Hạ Lăng An tiếc nuối nói: “Lỗi tại anh, khi đó anh nghĩ, người em yêu là Ôn Tử Thần, anh không nên phá vỡ, nên anh mới giấu kín chuyện này.”
Tôi nghe xong, lặng người rất lâu.
Thì ra, không phải người thay đổi, mà ngay từ đầu, người tôi yêu đã không phải là hắn.
“Lỗi là ở em, chưa từng nghi ngờ, nhưng bây giờ biết cũng chưa muộn, phải không?”
Tôi cười nhìn Hạ Lăng An.
“Đương nhiên.”
“Thật ra hôm nay anh đến là muốn mời em về công ty anh, nhưng giờ nghĩ lại, em xứng đáng với sân khấu lớn hơn. Dự án đó bọn anh đã chấm dứt với công ty của Triệu Quân, em vẫn muốn làm với anh chứ?”
Tôi hiểu, anh đang giúp tôi.
“Được.” Tôi gật đầu đồng ý.
Sau này, tôi cùng Hạ Lăng An làm dự án, đồng thời tìm việc mới.
Một hôm, chúng tôi tăng ca đến muộn, Hạ Lăng An vẫn đưa tôi về tận nhà.
Anh rất biết giữ chừng mực, luôn đưa tôi đến cửa rồi rời đi, chưa từng đề cập chuyện vào nhà.
Nhưng sau khi tôi vừa đóng cửa, có tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi tưởng là Hạ Lăng An, không nghi ngờ mà mở ra.
Không ngờ người đứng ngoài là Ôn Tử Thần.
Tôi định đóng cửa, hắn chặn lại.
“Giản Nghi, em biết lỗi rồi, sau này em không gọi chị là Tiểu Nghi nữa. Đây là thẻ ngân hàng, trong này là toàn bộ số tiền em từng đưa cho Lâm Thư Nghi, giờ em lấy lại rồi. Chị tha thứ cho em được không?”
Tôi nhìn tấm thẻ trong tay hắn, cầm lấy. Dù sao cũng là tiền của tôi, hắn trả lại, tôi không có lý do gì để từ chối.
Thấy tôi nhận, hắn tưởng tôi mềm lòng, ánh mắt lộ rõ mong đợi.
“Tiền tôi nhận, cậu có thể đi rồi, đừng tìm tôi nữa.”
Hắn cố chấp giữ cửa không chịu đi rồi chạy vào phòng ngủ, lục ra đống ghi chú tôi từng giữ kỹ.
“Những điều này, chị đã quên rồi sao?”
Hắn không nói thì không sao, nói ra lại khiến tôi nhớ đến sự dối trá của hắn.
“Cậu với Hạ Lăng An là bạn cùng phòng đúng không? Đống ghi chú đó vốn không phải cậu viết! Là cậu lợi dụng sự hiểu nhầm để lừa gạt tôi!”