9.
Không ngờ tôi lại biết được sự thật năm xưa, chắc hẳn trong lòng Ôn Tử Thần vẫn nghĩ tôi và Hạ Lăng An sẽ bỏ lỡ nhau cả đời.
“Không phải vậy đâu, Giản Nghi, em không cố ý lừa chị. Khi đó Lâm Thư Nghi ngoại tình với Triệu Quân, chị giống như một tia sáng chiếu vào thế giới đen tối của em. Em sợ chị biết được sự thật sẽ rời xa em, cho nên mới…”
Ôn Tử Thần nói đầy thâm tình, nhưng tôi sẽ không bị hắn lừa gạt thêm lần nữa.
“Tình cảm của cậu là vì bị sự chân thành của tôi lay động? Hay là vì quần áo hàng hiệu tôi mặc, chiếc xe tôi lái?”
Tôi mở miệng chế giễu.
Ôn Tử Thần thấy tôi lạnh lùng như vậy, ánh mắt dần trở nên u ám.
Hắn từ phòng ngủ quay ra, từng bước tiến đến, đột nhiên ôm chầm lấy tôi rồi bắt đầu xé rách quần áo của tôi.
“Cậu làm gì vậy? Cứu tôi với!”
Tôi nhận ra ý đồ của hắn, liều mạng vùng vẫy, nhưng sức lực giữa nam và nữ quá chênh lệch, tôi không thể thoát ra.
Đúng lúc tôi gần như tuyệt vọng, Hạ Lăng An phá cửa xông vào.
Anh lập tức kéo Ôn Tử Thần ra, đấm mạnh vào mặt hắn.
Sau đó anh chạy đến ôm lấy tôi, dùng áo khoác của mình quấn quanh người tôi.
Tôi ổn định lại tinh thần, tay run rẩy cầm điện thoại gọi cảnh sát.
“Anh thấy em không trả lời tin nhắn, lo lắng nên quay lại.”
Tôi nhìn ánh mắt chân thành của anh, nhào vào lòng anh, ôm chầm lấy anh.
Cảnh sát nhanh chóng tới và bắt Ôn Tử Thần ngay tại chỗ.
Vì trong nhà tôi có lắp camera, bằng chứng tội phạm rõ ràng. Hắn van xin tôi tha thứ, nhưng tôi chỉ lạnh lùng nhìn hắn, sau đó nắm tay Hạ Lăng An rời đi.
Sản phẩm của Hạ Lăng An nhanh chóng được tung ra thị trường, doanh số bùng nổ.
Thiết kế của tôi cũng được công chúng khen ngợi, danh tiếng trong ngành tăng vọt, năng lực được khẳng định.
Vì thành công đó, một công ty lớn đã chủ động gửi lời mời mời tôi đến phỏng vấn.
Tôi không do dự, trực tiếp đến buổi phỏng vấn.
Nhưng khi nhìn thấy người ngồi chính giữa hội đồng phỏng vấn, tôi sững người.
Là Dương Băng.
“Không ngờ là tôi phải không? Tôi không phải Lâm Thư Nghi, cần đàn ông để leo lên.
Ngược lại, năm đó là Triệu Quân cầu xin tôi mới có địa vị như bây giờ. Tôi chỉ đưa cho anh ta một công ty nhỏ chơi cho vui, ai ngờ anh ta lại tưởng thật.”
Lúc này tôi mới biết, sau khi Dương Băng dứt khoát ly hôn với Triệu Quân, cô đã rút toàn bộ vốn và nguồn lực khỏi công ty của anh ta.
Bây giờ Triệu Quân không chỉ sắp phá sản mà còn gánh nợ đầy người.
Còn Lâm Thư Nghi vẫn như xưa, ích kỷ vô cùng. Thấy theo Triệu Quân không còn tương lai nên cô ta định bỏ cả con để chạy trốn một mình.
Nhưng Triệu Quân không phải Ôn Tử Thần, hắn nhẫn tâm sai người bắt cô ta lại, nhốt trong nhà.
Cả đời này, Lâm Thư Nghi cứ ở bên người đàn ông già nua đó chịu khổ đi!
Tôi biết được tin tức của họ từ Dương Băng, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
“Bây giờ nói về chuyện của chúng ta đi. Tôi đã xem thiết kế của cô rồi, rất có tiềm năng. Nếu cô đồng ý về công ty chúng tôi, tôi sẽ trực tiếp cho cô làm tổ trưởng, thế nào?”
Nhìn người phụ nữ quyết đoán trước mặt, tôi vui vẻ gật đầu đồng ý.
10.
“Không cần gấp, mai bắt đầu cũng được.”
Tôi và Dương Băng nhìn nhau cười.
Ra khỏi công ty của cô ấy, tôi thấy Hạ Lăng An đã đứng đợi ở cổng từ lâu.
“Không phải nói không cần đến đón em sao? Em định chút nữa sẽ tự tìm anh, anh bận thế còn tới làm gì?”
Tôi trách yêu anh một câu.
“Anh sợ nếu em phỏng vấn thất bại lại buồn thì làm sao bây giờ?”
Tôi cười, đấm nhẹ anh một cái, anh thuận thế nắm lấy tay tôi.
“Anh vẫn là thùng rác cảm xúc vĩnh viễn của em đấy nhé.”
“Xin lỗi, đã để anh phải chờ em lâu như vậy.”
Tôi nắm chặt tay anh.
“Đâu có, bây giờ mới đúng lúc.”
“Đúng vậy, vừa hay!”
[HẾT]