Năm đó, khi tôi gặp hắn ở quán cà phê dưới công ty, những ngày hắn an ủi tôi bằng giấy nhớ, nếu tính theo tuổi của Tiểu Trí, thì thời gian đó chắc chắn là hắn đang qua lại với Lâm Thư Nghi.
Chỉ có tôi tưởng đó là món quà của định mệnh, còn chủ động theo đuổi.
Tôi lại bắt taxi về căn hộ.
Thấy căn phòng ngủ vẫn chưa được dọn dẹp, tôi cố nén cơn buồn nôn, ném chiếc tất rách tả tơi vào thùng rác.
Tiếng mở khóa vang lên.
“Tiểu Nghi, em nhanh vào phòng dọn đồ đi, anh phải đi đón Giản Nghi, kẻo cô ta nghi ngờ.”
Tôi ngẩng đầu theo tiếng nói, bắt gặp ánh mắt của hai kẻ đứng ở cửa.
Thấy tôi cùng đồ vật trong tay, phản ứng đầu tiên của Ôn Tử Thần là định chối, nhưng tôi đã lên tiếng trước:
“Tôi biết hết rồi, chuyện của các người, cả chuyện của Tiểu Trí nữa.”
“Là lỗi của tôi, Giản Nghi, tôi đáng lẽ nên nói với cô sớm. Tôi và Tử Thần đã chia tay lâu rồi, chỉ vì con mới bất đắc dĩ liên lạc lại.” Lâm Thư Nghi vừa nói vừa đỏ mắt.
Cái vẻ giả tạo của cô ta khiến tôi không nhịn được mà đáp trả:
“Phòng ngủ tôi có camera giám sát, hôm qua tôi vừa bật lên xem, các người muốn coi thử không?”
“Vì con sao? Hôm trước con suýt chết, hôm sau các người đã quấn lấy nhau, định sinh thêm đứa nữa à?”
“Cô nói đủ chưa?” Ôn Tử Thần hoàn toàn mất kiểm soát, hét vào mặt tôi.
Tiếng hét làm Tiểu Trí trong lòng Lâm Thư Nghi giật mình tỉnh dậy, bật khóc.
Thấy vậy, ánh mắt Ôn Tử Thần nhìn tôi càng thêm chán ghét.
“Tiểu Nghi, anh đưa mẹ con em về trước, khuya rồi, hai người cần nghỉ ngơi.”
Tôi nhìn bóng lưng ba người rời đi, tự giễu cười một cái.
Không ngờ, Ôn Tử Thần quay lại.
Tôi khó hiểu nhìn hắn, hắn lại thay đổi thái độ:
“Họ đi taxi rồi, em nghĩ chị mới hồi phục, vẫn cần có người chăm sóc.”
“Tiểu Nghi, em thề là chỉ vì đứa bé nên mới liên lạc với cô ta. Còn chuyện camera, hôm đó em có uống rượu, chị biết mà.”
4.
“Đừng gọi tôi là Tiểu Nghi nữa!” Tôi bật ra theo phản xạ.
Hắn ôm chầm lấy tôi, như thể quay về buổi gặp đầu tiên ở quán cà phê năm đó, nhẹ nhàng an ủi:
“Là em sai, tha thứ cho em lần này. Đợi em học xong tiến sĩ, chúng ta sẽ kết hôn.”
Vì hành động đó của hắn, tôi lại mềm lòng đôi chút.
Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn lại giáng cho tôi một cú đau điếng:
“Em hết tiền tiêu rồi, chị có thể…”
Tôi lập tức vùng ra khỏi vòng tay hắn.
Lúc quen nhau, tôi đã đi làm còn hắn chỉ mới học cao học, gia cảnh không khá giả, vốn định làm thêm nhưng vì việc học bận rộn, tôi không nỡ để người yêu cực khổ nên mỗi tháng đều gửi tiền cho hắn.
Nhưng tháng này tôi mới chuyển tiền được mấy ngày.
“Tiền tôi cho cậu, không đồng nào cậu tiêu cho tôi. Đều dùng để nuôi Lâm Thư Nghi và đứa con của các người đúng không?”
Dường như tôi nói trúng tim đen, hắn lại trở về bộ dạng chán ghét như trước.
“Tôi là sinh viên, còn phải học lên tiến sĩ, sao cô lại nghĩ tôi như vậy? Nếu tôi không cưới được cô, là lỗi của cô đấy!”
Nói xong, thấy tôi không chịu đưa tiền, hắn lườm tôi một cái rồi bỏ đi.
Tôi lập tức kiểm tra lịch sử giao dịch của thẻ đã từng gửi cho hắn.
Quả nhiên, suốt hơn một năm nay, mỗi tháng đều có tiền chuyển đến một tài khoản cố định.
Tên người nhận, chữ cuối cùng là Nghi.
Chính là Lâm Thư Nghi.
Thì ra trong suốt hơn hai năm yêu nhau, đã có đến một nửa thời gian hắn dùng tiền của tôi để nuôi người phụ nữ khác.
Tôi tức đến nỗi buồn nôn, chạy vào nhà vệ sinh nôn khan, vô tình liếc thấy ngày tháng trên điện thoại, tôi mới sực nhớ, tôi đã trễ kinh rất lâu rồi.
Tôi lập tức lái xe đến bệnh viện.