1.
Tôi thẫn thờ trở về căn hộ, lúc này mới phát hiện ra mình vẫn còn ôm bó hoa mua cho Ôn Tử Thần.
Ngay sau đó, có tiếng mở khóa cửa.
Là Ôn Tử Thần.
Căn hộ này do ba tôi mua để tiện cho việc tôi đi làm. Ôn Tử Thần nhỏ hơn tôi ba tuổi, lúc tôi tốt nghiệp cao học thì hắn mới vừa đỗ đại học.
Dù có ký túc xá, nhưng hắn vẫn chọn đến sống cùng tôi.
“Tiểu Nghi, bạn cùng lớp nói thấy chị đến trường hôm nay?”
Ôn Tử Thần nói rồi vui vẻ ôm lấy bó hoa trên bàn.
“Đã mua hoa rồi, sao không đến gặp em?”
Tôi nhìn hắn, mặt vô cảm, không nhịn được liền mở miệng:
“Tôi nhìn thấy lời cảm ơn trong luận văn của cậu rồi.”
Ôn Tử Thần thoáng sững người, rồi lập tức cười tự đắc.
“Bị chị phát hiện sớm, em định tối nay đọc cho chị nghe trước khi đi ngủ.”
Nói xong hắn ôm tôi.
Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm, quay đầu đi.
Thấy tôi vẫn không vui, Ôn Tử Thần buông tôi ra, nhìn tôi dịu dàng:
“Có chuyện gì không vui ở chỗ làm sao? Đừng quên, em mãi là thùng rác cảm xúc của chị.”
Nghe vậy, tôi lại thấy hình ảnh cậu thiếu niên chân thành năm nào trong quán cà phê dưới công ty.
Nhưng, rốt cuộc bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Đột nhiên điện thoại tôi đổ chuông, là bạn thân Triệu Tư Di gọi.
Cô ấy vừa khóc vừa nói mình bị tai nạn xe.
Tôi hoảng hốt, liếc nhìn Ôn Tử Thần đang xem tin nhắn, định tự mình đi.
“Ở bệnh viện nào?” Ôn Tử Thần đột nhiên hỏi.
Sao hắn biết tôi định đến bệnh viện?
“Bệnh viện trung tâm thành phố, Tư Di bị tai nạn.” Tôi buột miệng.
Ôn Tử Thần lập tức cầm lấy chìa khóa xe của tôi: “Em đi cùng chị.”
Hắn lái xe như bay, tôi chưa từng thấy bộ dạng hắn gấp gáp như vậy.
Tới bệnh viện, Ôn Tử Thần không đợi tôi mà lao thẳng vào phòng cấp cứu, tôi nhìn bóng lưng sốt sắng của hắn, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
“Đây là khu cấp cứu, hai người tìm ai?” Y tá trực hỏi.
Chưa kịp trả lời, Ôn Tử Thần đã nói trước:
“Tiểu Nghi!”
Cái tên đó giờ quá nhạy cảm với tôi, tôi nhìn hắn.
Hắn ý thức được không ổn, lập tức sửa lại: “Triệu Tư Di.”
Tôi nhớ lại lời Ôn Tử Thần chiều nay, bạn gái cũ là người bên cạnh tôi.
Chẳng lẽ không phải “Tiểu Nghi” mà là “Tiểu Di”?
Y tá chỉ giường bệnh nơi Triệu Tư Di đang nằm, tôi cùng Ôn Tử Thần đến bên cô ấy.
Vì tai nạn nên cô ấy bị gãy chân, đang nằm mê man.
Nhìn cô ấy yếu ớt, tôi đau lòng không thôi.
Ôn Tử Thần không có biểu hiện gì đặc biệt với Tư Di, trái lại lại nhìn xung quanh.
Tôi dần dần kìm lại nghi ngờ trong lòng.
“Xin hãy cứu con tôi!”
Một bóng người quen thuộc chạy vào phòng cấp cứu, tiếng cầu cứu vang vọng khắp phòng, đánh thức cả Tư Di.
“Cô ấy cùng tớ gặp tai nạn, con cô ấy bị thương nặng, đang cấp cứu.”
Tôi thầm cảm thán thế giới này nhỏ thật.
Người phụ nữ cầu cứu đó là đồng nghiệp của tôi – Lâm Thư Nghi.