Vạch Mặt Kẻ Đào Mỏ - Chương 4

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 4
4.
 
Sắc mặt Trần Hạo xanh mét, như con thú bị dồn đến đường cùng.
 
Anh ta lao thẳng tới, giật phắt chiếc máy ảnh trong tay bạn tôi, giơ cao rồi nện mạnh xuống sàn.
 
Rầm!
 
Chiếc máy ảnh vỡ tan, từng mảnh văng tung tóe.
 
Bạn tôi sững người, mặt cắt không còn giọt m/á/u, muốn cất lời nhưng tôi khẽ lắc đầu ngăn lại.
 
“Cô còn chưa điên đủ sao?!” – Trần Hạo gầm lên, mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi hằn trên trán.
 
Mẹ chồng bấy giờ mới hoàn hồn, vội vàng nhào đến kéo Vương Tú Liên ra sau lưng, như thể tôi là quái vật sắp nuốt chửng họ.
 
Bà ta chỉ tay thẳng mặt tôi, gào ầm lên:
 
“Đồ điên! Sao tâm địa mày độc ác đến thế! Nhà tao kiếp trước tạo nghiệp gì mà rước về một thứ đàn bà độc như rắn, quấy nhiễu đến mức gà chó không yên!”
 
Vương Tú Liên nấp sau lưng bà ta, nước mắt lã chã, bỗng gục quỳ xuống đất:
 
“Phu nhân, tôi sai rồi! Tôi chỉ là quá nhớ con, chỉ muốn nhìn nó thêm chút nữa. Xin bà, đừng đuổi tôi đi, tôi thề sẽ ngoan ngoãn, sẽ không làm phiền bà nữa!”
 
Cô ta thừa nhận rồi.
 
Cuối cùng cũng chịu mở miệng thừa nhận.
 
Không khí căng như dây đàn.
 
Đúng lúc ấy, người luôn im lặng – cha chồng – bỗng cất tiếng.
 
Giọng ông không lớn, nhưng từng chữ nặng nề như đá tảng, giáng thẳng xuống tim tôi:
“Đủ rồi!”
 
Ánh mắt ông quét qua tôi, lạnh lùng, ghê tởm, không hề có lấy một tia nhân tình.
 
“Cô ta mới là mẹ ruột của đứa trẻ. Cô ta là ân nhân của nhà họ Trần chúng ta!”
 
Sét đánh ngang tai.
 
Tôi đứng c/h/ế/t trân, cả người rúng động.
 
Trong đầu trống rỗng, tai ù đi, chỉ còn tiếng ù ù hỗn loạn.
 
Tôi từng tin rằng bọn họ chỉ là bị che mắt.
 
Nhưng hóa ra… không phải.
 
Họ biết hết.
 
Cả gia đình này đều biết, thậm chí đồng lõa, còn coi đó là vinh dự.
 
Nhìn thấy cha mình đã hạ phán quyết, Trần Hạo dứt khoát không cần che giấu nữa.
 
Anh ta hít một hơi, quay lại nhìn tôi, ánh mắt đầy khiêu khích…
 
Anh ta bước tới, đứng chồm hẳn trước mặt tôi, giọng điệu đường hoàng như thể tất cả đều hợp tình hợp lý:
 
“Tiểu Vũ, chúng ta mới là một gia đình. Cô ấy là mẹ ruột của đứa trẻ, chúng ta đối xử tốt với cô ấy là chuyện nên làm. Em không thể rộng lượng một chút sao? Để cô ấy vào cửa, đã là nhân nhượng lớn nhất dành cho em rồi.”
 
Rộng lượng? Nhân nhượng?
 
Buồn cười thay, hai từ ấy nghe qua lại chua chát đến tận cùng.
 
Tiếng cười mỉa mai của mẹ chồng vang lên, từng chữ rơi xuống tai tôi như lưỡi dao:
 
“Nhà này cho nó ở lại đã là cho mày thể diện rồi! Không thì mày có xứng đáng làm mẹ không? Mày nên biết ơn mới phải! Nếu không phải bên ngoại mày còn chút giá trị, thì đã sớm đuổi mày đi từ lâu rồi!”
 
Thế giới của tôi, ngay khoảnh khắc đó, hoàn toàn sụp đổ.
 
Tôi nhìn từng gương mặt méo mó, bỉ ổi trước mắt – những kẻ mà tôi từng cố gắng hết mình để hòa nhập, để gọi là “người nhà”.
 
Thì ra, trong mắt họ, tôi chẳng qua chỉ là một tử cung biết trả tiền, một công cụ có thể bị lợi dụng, bị lừa dối, rồi bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
 
Cơn đau nhói nghẹt thở, chèn ép nơi lồng ngực, khiến tôi gần như không thở nổi.
 
Nhưng rồi, tôi lại bật cười.
 
Nước mắt hòa lẫn tiếng cười, vai run lên từng chặp.
 
Không còn cãi vã, không còn gào thét – như thế quá rẻ tiền, quá hạ mình.
 
Tôi lau khô giọt lệ, ngẩng lên đối diện Trần Hạo.
 
Ánh mắt tôi khiến cơn phẫn nộ trong anh ta thoái lui, chỉ còn vương lại sự bối rối và bất an.
 
Tôi khẽ mở miệng, giọng không cao, nhưng rành rọt, từng chữ vang vọng khắp gian phòng:
 
“Khoản năm mươi vạn anh rút từ thẻ của tôi hôm qua, tốt nhất đừng tiêu bừa.”
 
“Đó là tài sản cuối cùng cha tôi để lại.”
 
“Tôi sợ… sau này, anh không có khả năng trả nổi.”
 
Nói xong, tôi không buồn nhìn thêm những gương mặt đang ngây dại kia.
 
Nắm chặt tay bạn thân, tôi quay lưng, thẳng thừng rời khỏi căn nhà khiến tôi buồn nôn đến tận cùng.
 
Sau lưng tôi, chỉ còn lại một khoảng lặng c/h/ế/t chóc.
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo