Chương 3
3.
Tôi không còn cãi vã, cũng không nhắc tới chuyện ly hôn. Ngược lại, tôi còn chủ động xin lỗi mẹ chồng, nói rằng bản thân do tâm lý sau sinh không ổn định.
Trần Hạo và mẹ chồng nhìn nhau, ánh mắt hiện rõ sự tự mãn cùng chút khinh thường: “Biết điều thì còn tạm chấp nhận được.”
Trong nhà thoạt nhìn yên ổn, nhưng tôi hiểu, đó chỉ là khoảng lặng trước cơn bão.
Khép cửa phòng lại, tôi bấm số gọi cho bạn thân.
“Cuối tuần rảnh không? Đến giúp tao dựng một màn kịch.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, chỉ đáp gọn một chữ: “Được.”
Tôi mở thư mục ẩn sâu nhất trong máy tính, gõ mật mã, lấy ra những tấm ảnh năm xưa.
Từng tấm, từng tấm được phóng lớn, cho đến khi vết sẹo hình trăng khuyết trên cổ tay của cánh tay sứ hiện rõ.
Tôi in chúng ra, gấp gọn, bỏ vào túi áo.
Sáng hôm sau, tôi nói với Trần Hạo:
“Em muốn chụp ảnh đầy tháng cho con, để làm kỷ niệm.”
Anh ta lập tức đồng ý, còn ra vẻ săn sóc:
“Đúng rồi, nên chụp. Em muốn chọn studio nào? Để anh đặt gói đắt nhất.”
Tôi thản nhiên đáp:
“Không cần, bạn thân em là nhiếp ảnh gia. Để cô ấy đến nhà chụp, vừa tiện vừa thoải mái.”
Đúng hẹn, cô ấy đến. Người bạn duy nhất tôi có thể tin tưởng.
Ánh mắt bạn thoáng cau lại khi nhìn thấy Vương Tú Liên, rồi nhanh chóng giấu đi, chỉ khẽ đưa tôi cái nhìn dò hỏi. Tôi nhẹ nhàng lắc đầu.
Buổi chụp trôi qua suôn sẻ.
Đứa trẻ rất ngoan, chẳng hề khóc quấy.
Chụp xong ảnh riêng, tôi đề nghị:
“Chúng ta chụp một tấm gia đình đi.”
Trần Hạo và cha mẹ anh ta đều gật đầu.
Thậm chí mẹ chồng còn nhiệt tình nhường vị trí trung tâm, để Vương Tú Liên bế đứa nhỏ ngồi giữa.
Tôi mỉm cười, nhìn sang Vương Tú Liên đang giả vờ khước từ.
“Cô Vương, lại chụp cùng đi. Những ngày này vất vả cho cô rồi.”
Cô ta cuống quýt xua tay, giọng hoảng hốt:
“Phu nhân, sao được chứ, tôi chỉ là kẻ làm công…”
Mẹ chồng cười tươi, kéo thẳng cô ta đến, ấn ngồi ngay cạnh Trần Hạo:
“Ôi dào, nói gì kẻ hầu với chẳng hạ. Tú Liên mới là công thần lớn nhất của nhà này, mau ngồi xuống đi.”
Câu nói ấy, còn thân mật hơn cả dành cho con dâu ruột.
Vương Tú Liên nửa đẩy nửa ngượng, nhưng khóe môi đã lộ rõ nụ cười đắc ý.
Cô ta ngồi sát bên Trần Hạo, bàn tay phải tự nhiên khoác lên vai anh ta.
Ngón út, khẽ cong vểnh.
Ống kính bạn thân tôi lia thẳng về phía họ.
Ngay giây trước khi bấm máy, tôi bỗng nâng cốc nước bên cạnh, giả vờ “lỡ tay”.
Cả cốc nước ào xuống, tạt thẳng lên cổ tay Vương Tú Liên.
“Ôi trời, xin lỗi cô Vương, tôi không cố ý đâu!”
Tôi vờ hoảng hốt, vội vàng cầm giấy ăn chạy đến, giả bộ lau cho cô ta.
Bàn tay tôi siết chặt lấy cổ tay ấy, mạnh mẽ kéo cao ống tay áo.
Dưới ánh đèn rực rỡ, dưới ống kính chớp lia lia, vết sẹo hình trăng khuyết hằn sâu trên cổ tay lộ ra, rõ rành rành.
So với bức ảnh tôi in, giống nhau đến từng đường nét.
Sắc mặt Vương Tú Liên tái mét, trong mắt dấy lên hoảng loạn.
Nụ cười trên môi Trần Hạo và mẹ chồng cũng đông cứng, chỉ chốc lát sau hóa thành tức giận.
“Dừng lại! Đừng chụp nữa!” – Trần Hạo gầm lên, lao về phía bạn tôi định giật máy ảnh.
Nhưng đã muộn.
Tiếng tách vang lên, khoảnh khắc ấy được lưu giữ vĩnh viễn.
Tôi buông tay Vương Tú Liên, lấy từ túi áo ra tấm ảnh in sẵn, giơ lên đặt cạnh cổ tay cô ta.
Hai dấu vết chồng khít, không thể chối cãi.
Không gian lặng ngắt, chỉ còn tiếng thở dồn dập của từng người.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt khiếp sợ của cô ta, từng chữ rành rọt, rõ như đinh đóng cột:
“Bây giờ… cô còn muốn tiếp tục diễn nữa không?”