Trước khi chanh chuyển màu vàng - Chương 9: Ẩn dụ (Metaphor)

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Ứng Thừa Nhiên nhẹ nhàng chuyển hướng tình thế căng thẳng như bị châm ngòi nổ chỉ bằng một câu: “Quan hệ của mấy đứa trẻ này tốt thật, nói chuyện cũng rôm rả ghê.”


Chu Tiến thừa dịp Trần Hồi không chú ý lại rót thêm một ly rượu, nhanh chóng tiếp lời: “Đều là trẻ con cả, ngày nào cũng đánh nhau ầm ĩ, tình cảm tốt là đúng rồi.”


Bốn người ăn ý cong môi cười, không nhắc tới hành động làm ngơ và đối đầu gay gắt vừa nãy.


Lâm Chỉ đến gần, khẽ khoác tay Chu Dịch Bắc, nụ cười trên môi vô cùng ngọt ngào thân mật, giọng nói dịu dàng: “Đương nhiên rồi, cháu và Bắc Bắc vẫn luôn là chị em tốt của nhau mà!” Sau đó, cô ta lại nghiêng đầu nhìn Chu Dịch Bắc: “Đúng không, Bắc Bắc?”


Chu Dịch Bắc gật đầu, hiếm khi phối hợp với cô ta, cô xoay xoay tay mấy cái, sau đó gắp một miếng hải sâm xào hành bỏ vào bát Lâm Chỉ, khoé môi cũng theo đó mà cong lên: “Bốn người bọn cháu là bạn tốt mà.”


Trần Hồi nhìn lướt qua bốn người, mỉm cười, vui vẻ nói một câu: “Hiếm khi thấy bốn đứa nhỏ này lại có tình cảm bạn bè tốt như vậy, sau này mấy đứa nhớ phải luôn giúp đỡ, chăm sóc lẫn nhau đấy nhé.”


Lộ Sính gật đầu, cậu ta lập tức trưng ra dáng vẻ một cậu trai nghĩa hiệp: “Vâng, đương nhiên rồi ạ, từ nhỏ tới lớn bọn cháu vẫn luôn là bạn tốt mà!”


Hướng Uyển xoay đĩa hải sâm vừa được phục vụ về phía bốn người Chu Dịch Bắc: “Mấy đứa mau ăn đi! Để nguội sẽ không ngon nữa đâu, dì nhớ Lộ Sính thích món hải sâm của nhà hàng này nhất nhỉ.”


Lộ Sính vội vàng đưa tay múc một bát, ngoan ngoãn cảm ơn sự quan tâm của Hướng Uyển, chỉ là mái tóc quá chói mắt của cậu ta thật sự không phù hợp với giọng điệu giả vờ ngoan ngoãn của cậu ta.


Chu Dịch Bắc liếc mắt nhìn Ứng Tuân theo bản năng, dường như người thiếu niên này đã gầy đi một chút, lúc này cậu đang cúi đầu nghiêm túc xử lý món gan ngỗng nấm truffle đã nguội, sau đó cô chậm chạp nhận ra điều gì đó.


Chu Dịch Bắc lén lút liếc mắt nhìn Hướng Uyển đang cười dịu dàng và Lộ Sính đang ăn rất vui vẻ, rồi lại lén nhìn chiếc đĩa chỉ còn lại một miếng gan ngỗng đang cắn dở trước mặt Ứng Tuân, cô chỉ cảm thấy trí nhớ của mình không tốt, dường như còn hơi nhạy cảm.


Đúng lúc này, Chu Dịch Bắc cảm thấy tay mình đã được thả ra, Lâm Chỉ mới nãy còn dựa sát vào người cô lúc này đã buông ra, vẻ mặt chán ghét gạt miếng gan ngỗng ban nãy Chu Dịch Bắc gắp cho cô ta ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật xui xẻo.”


Hiếm khi được người lớn cho phép, trước mặt bốn đứa trẻ có bốn ly rượu sáng lấp lánh. Chu Dịch Bắc tự rót cho mình một ly vang đỏ, Lâm Chỉ thì thích những loại cocktail sặc sỡ, còn Lộ Sính đã thèm thuồng chai rượu whisky quý giá của Lộ Bình từ rất lâu rồi, thế là cậu ta cũng nhân cơ hội này lén mở một chai, sau đó hào phóng rót đầy ly của Ứng Tuân.


“Mọi người mau cạn ly đi!” Lộ Sính bày ra dáng vẻ một cậu trai nhà giàu phóng khoáng, giơ cao ly rượu trong tay, đột nhiên nổi máu văn nghệ: “Hôm nay có rượu hôm nay say.”


Lâm Chỉ kiêu ngạo nâng ly, vẻ mặt chán ghét, mặc dù trong lòng cô ta không thích cho lắm nhưng vẫn khẽ chạm ly với mọi người, rượu vang rực rỡ trong ly khẽ lay động. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Chu Dịch Bắc cũng nâng ly rượu lên, Ứng Tuân cũng không còn cách nào khác, đành phối hợp nâng ly lên với mọi người.


Bốn người khẽ chạm ly, ly thủy tinh va chạm phát ra mấy tiếng leng keng trong trẻo, chất lỏng với các màu sắc khác nhau bắn tung tóe, dưới ánh đèn chẳng mấy ấm áp của đèn chùm pha lê phản chiếu ra màu sắc rực rỡ, khiến mọi người còn chưa uống rượu đã choáng váng.


Thanh xuân là say mê sao? Dường như không phải, thanh xuân là cảm giác choáng váng bất ngờ khi trộm rượu trắng trong ly của ông ngoại hồi nhỏ, không những không hề có sự ngọt ngào như trong tưởng tượng mà còn có chút đắng chát.


Mặt ửng đỏ, đầu choáng váng, loạng choạng cố gắng duy trì sự tỉnh táo.


Chu Dịch Bắc uống một ngụm lớn vang đỏ, sự ngọt ngào cùng với hương vị mê say dâng lên từ đầu lưỡi, cô đưa mắt đánh giá Lâm Chỉ và Lộ Sính vẫn đang đối đầu gay gắt, Ứng Tuân thì đang ngồi thất thần im lặng ở bên cạnh, đột nhiên cảm thấy bọn họ cũng không đáng ghét đến vậy.


Thật ra giữa bọn họ cũng không có sự đối chọi quá gay gắt, chỉ là cảm giác chán ghét và bài xích không rõ nguyên do, nhưng dù sao cũng vẫn là người cùng đường. Chu Dịch Bắc biết rõ, trên người bọn họ đều mang theo hơi thở sắc bén, mang theo sự kiêu ngạo coi thường tất cả, có lẽ đây là bệnh chung của tuổi thiếu niên. Sự non nớt mềm mại hồi nhỏ đã phai nhạt, chỉ còn lại sự lạnh lùng như gai nhọn chĩa vào nhau.


Nhưng, bọn họ vẫn thân mật, trong một số trường hợp, trong một số phương diện.


Tiệc tàn, trên bàn ăn lúc này vô cùng lộn xộn, Chu Dịch Bắc cảm thấy đầu hơi nặng, cô đứng dậy duỗi người một cái, gọi những suy nghĩ đã bay đi nhanh chóng trở về.


Lâm Chỉ cũng đứng dậy, thoạt nhìn, cô ta như đang tốt bụng đến gần đỡ cô, nhưng cô ta không hề che giấu ác ý, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Bắc Bắc à, cậu đừng quên vụ cá cược giữa chúng ta đấy nhé, không biết vụ đó tiến triển thế nào rồi nhỉ? Đừng thua đó, như vậy thì không hay đâu.”


Chu Dịch Bắc lập tức tỉnh táo hơn, lùi lại một bước, tránh tiếp xúc thân thể với Lâm Chỉ, nhưng hai chân cô lại trở nên mềm nhũn, không cẩn thận va phải Ứng Tuân vừa đứng dậy, sau đó được bao quanh bởi mùi hương thoang thoảng không rõ tên.


Cô thầm mắng một câu “xui xẻo”, nghiêng người, nhíu mày.


Động tĩnh nhỏ vang lên đã thu hút sự chú ý của người lớn, Chu Dịch Bắc nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, trước tiên nhanh chóng nói một câu xin lỗi với Ứng Tuân, sau đó mỉm cười với Lâm Chỉ: “Việc này không cần phiền cậu bận tâm, đến lúc đó cậu sẽ biết kết quả thôi, cậu cứ tự lo cho mình trước đi.” Giọng điệu ngọt ngào, ánh mắt nhíu lại trông chẳng có ý tốt.


Lâm Chỉ hít vào một hơi, hung hăng trừng mắt nhìn Chu Dịch Bắc một cái, sau đó cúi xuống xách túi lên, lập tức xoay người rời đi, đôi giày da nhỏ dẫm mạnh xuống đất.


Ở một bên khác, Ứng Tuân đưa tay phủi bụi bặm không tồn tại trên người, như thể muốn tránh Chu Dịch Bắc như tránh tà, trong đầu cậu thoáng nghĩ tới mấy câu thoại vô nghĩa vừa vô tình nghe thấy, tâm trạng vừa vui vẻ được một chút nhờ hơi men lại nhanh chóng trầm xuống.


Về đến nhà, ý thức đã bị rượu tàn phá, Chu Dịch Bắc tắm nước nóng, gương mặt ửng đỏ không biết là vì dopamine hay do nhiệt độ cơ thể quá cao.


Chu Dịch Bắc thả lỏng người, tê liệt nằm trên giường, chăn lụa mềm mại bao bọc lấy cơ thể, hiếm khi có thời gian thả lỏng một cách hỗn loạn như vậy. Cô cố nén cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng nhớ đến “việc cần làm” mỗi ngày. Cô lấy điện thoại ra, tìm một dãy số vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ trong lịch sử cuộc gọi gần đây, nhanh tay bấm gọi. Tiếng tút tút kéo dài của cuộc gọi hòa vào cơn buồn ngủ chập chờn. Ngay khoảnh khắc trước khi cô chìm vào giấc mơ sâu thẳm, đối phương bắt máy, vừa kịp lúc.


“Alo.” Một sự im lặng kéo dài sau tiếng chào mở đầu, Chu Dịch Bắc thở hắt ra đầy nặng nề.


“Sao vậy?” Giọng nam ở đầu dây bên kia trong trẻo.


Hương vị trái cây thơm ngon va vào dòng suối trong vắt luôn là một sự kết hợp kỳ lạ. Đầu óc hỗn loạn, cô vô thức buột miệng lặp lại câu chữ kỳ lạ từng thoáng lướt qua màn hình điện thoại sáng nay.


“Cậu có biết rượu nào dễ say nhất không?”


Người ở đầu dây bên kia thoáng sững sờ trong một chốc, cẩn thận dò hỏi: “Cậu say thật rồi sao?”


“Cậu mới say đấy!” Chu Dịch Bắc bất mãn lầm bầm, không nhịn được tiết lộ đáp án đơn giản: “Cậu không biết chứ gì! Là thiên trường địa cửu!”


Không gian lập tức trở nên yên lặng, sau đó có người không nhịn được bật cười thành tiếng.


Mặt Chu Dịch Bắc vốn đã đỏ bừng, lúc này lại càng đỏ hơn, cô cảm thấy mặt mình cũng nóng hơn một chút, sau khi nhận ra thì vội vàng đưa tay che mặt, tự dưng cảm thấy vô cùng xấu hổ, lập tức cúp điện thoại, tự an ủi: Không sao đâu, dù sao mình cũng say rồi.


Cô chỉ là muốn thắng vụ cá cược này, vì không muốn thua Lâm Chỉ, thế nên cô phải hi sinh bản thân mình một chút vậy!


Nhưng thật sự nên làm như vậy sao?


Mặc dù đột nhiên cảm thấy xấu hổ, nhưng cuối cùng Chu Dịch Bắc vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, cứ thế ngủ một giấc ngon lành.


Có lẽ bởi vì bị Lâm Chỉ kích thích, cũng có lẽ vì đã làm việc mất mặt như thế khi gọi điện trong lúc say rượu. Trong những lần gọi sau đó, Chu Dịch Bắc cũng cởi mở hơn nhiều, dùng mấy lời mật ngọt học được trên mạng nói với người ở đầu dây bên kia.


Ví dụ, cô vừa nằm trên bàn vừa học thuộc 3500 từ tiếng Anh, vừa mở loa ngoài điện thoại, thoải mái nhớ lại một số câu nói sến súa gần đây, có vẻ như tùy ý bắt đầu câu chuyện: “Cậu biết vế sau của câu “chỉ quan mới được phép đốt lửa” là gì không?”


Người ở đầu dây bên kia ngừng lại trong chốc lát, cẩn thận, tỉ mỉ suy nghĩ một lát, thành thật trả lời theo lương tâm mình: “Không cho phép bách tính thắp đèn.”


Mặc dù rất không thích kiểu đối thoại vô vị này, nhưng vì không muốn thua Lâm Chỉ, Chu Dịch Bắc vẫn nhăn mũi chịu đựng sự xấu hổ mà đọc tiếp: “Sai rồi! Phải là “không cho phép cậu rời xa tôi” mới đúng nhé!”


Nói xong Chu Dịch Bắc lại không nhịn được che mặt: Cứu mạng, sao lại sến súa như vậy!


Một sự yên tĩnh kéo dài, cho tới khi Chu Dịch Bắc đỏ mặt không nhịn được muốn cúp điện thoại, người ở đầu dây bên kia lại lên tiếng trước.


“Hay là… cậu cứ tập trung kéo đàn cello cho tốt đi.” Sau đó dừng một chút, lại bổ sung: “Lúc rảnh rỗi còn có thể xem thêm những bài thơ cổ nữa… dù sao cũng học lớp mười một rồi.” Trong giọng nói mang theo vẻ quan tâm sâu sắc, chỉ là ý cười ẩn sâu bên trong vẫn lộ ra qua âm điệu.


Chu Dịch Bắc vội vàng cúp máy, khẽ cắn môi, mặt và tai đỏ rực lên như hoàng hôn, ánh mắt lạc lối trong hàng loạt từ tiếng anh chi chít.


Học đến đâu rồi nhỉ?


Chết rồi, lại quên…


Đều tại Giang Lĩnh!


Cho nên cô chỉ có thể tùy tiện bắt lấy một từ thuận mắt bắt đầu học thuộc lại: A-D-O-L-E-S-C-E-N-C-E, Adolescence, Tuổi dậy thì.


Càng gần khai giảng, áp lực học tập càng tăng, cảm xúc lo lắng sinh ra vì một vụ cá cược vô nghĩa cũng từ từ tăng lên.


Mỗi khi có tâm trạng tốt,, ví dụ như cuối cùng cô cũng làm đúng bài toán cuối kỳ, hay khi toàn bộ đáp án của bài tiếng anh đều đúng hết, thỉnh thoảng Chu Dịch Bắc sẽ tập cello. Chu Dịch Bắc cố gắng tách biệt cảm xúc của mình khi gọi điện thoại, cô chỉ đang thực hiện một vụ cá cược mà cô không thích, cho nên không cần phải quá nghiêm túc.


Chín rưỡi tối trở thành một mốc thời gian ngầm hiểu, nó như mười hai giờ đêm của Lọ Lem, có người sẽ từ công chúa biến thành một cô bé lọ lem, cũng có người từ học sinh lớp 12 mệt mỏi biến thành cô em nghệ thuật lớp 11 tinh nghịch.


Đương nhiên, trong điện thoại, “Giang Lĩnh” ngoài việc tránh những lời sến súa của cô, thỉnh thoảng cậu ta cũng sẽ có một số phản hồi, ví dụ như nhẹ nhàng vỗ tay sau khi cô hiếm khi kéo xong một bản nhạc hoàn hảo, lặng lẽ phát bài “Thất Lý Hương” của Châu Kiệt Luân vào một ngày mưa, hay khi khẽ đọc một bài thơ trong điện thoại.


“Có đôi khi tôi rất tò mò


Một người tốt


Phải bị tan nát cõi lòng bao nhiêu lần


Mới hoàn toàn biến chất


Tình yêu của một người


Phải bị lãng phí bao nhiêu lần


Mới khiến người ta


Đến cuối cùng chẳng cần gì nữa…”


Mọi thứ đều chưa nói rõ, lúc đó Chu Dịch Bắc vẫn không hiểu, chỉ vội vàng lao về phía tuổi mười tám chưa rõ ràng của mình. Trong bóng tối mịt mờ, hồ đồ tắm một trận mưa nóng bỏng…


Về sau, cô mới chậm chạp phát hiện, bài thơ thuộc về chín giờ rưỡi đó có tên là: Nếu như không gặp em thì tốt biết mấy.


Nếu như không gặp em thì tốt biết mấy.


Đây mới là một lời ẩn dụ chính xác.



Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo